chuyện tình xóm trọ
Bên cạnh đó, trong xóm trọ của Thơ hột lệ còn có những cô cậu trai gái trẻ tuổi trên thành phố học tập hay làm việc với những hoàn cảnh, số phận khác nhau. Đó là cậu chàng Ben (Jun Phạm) nghèo túng nhưng ga lăng, hay lo chuyện bao đồng, Bin (Võ Đăng Khoa) cứng đầu thích
Quen chị trong khu nhà trọ.Chị là 1 người xinh xắn,duyên và ít nói.Dần dà lâu rồi thành quen nên add zalo của nhau nói chuyện.Chị tâm sự là người đã có gd và 2 cháu rồi.Vì một vài lí do nên hôn nhân đổ vỡ.Chuyện riêng tư nên mình cũng ko muốn hỏi nhiều.Cứ thế 2 chị em nói chuyện,nt với nhau tâm
Tôi than phiền về chuyện nhiều đêm nay anh Phi gây ồn làm cho mất ngủ nên sụt 2kg. Bạn gái thương tôi quá, đã qua góp ý với Phi nên sinh hoạt đúng giờ, rồi giải tán để cho mọi người trong xóm trọ nghỉ ngơi, hôm sau lấy sức đi làm.
Tôi bảo anh ấy để cho mình thời gian suy nghĩ. Ngay khi Duy ra về, một chị hàng xóm sống lâu năm trong dãy trọ, qua phòng tôi nói chuyện. Chị ấy nói là Duy nhiều tiền nhưng sống quá keo kiệt, vợ chịu không nổi nên đã đưa đơn ly hôn. Chị hàng xóm bảo bản tính con người
Câu chuyện về Tình yêu và Lý trí Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, Đức Hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.
contoh makanan dari serealia kacang kacangan dan umbi. Bạn đang đọc truyện Cave Xóm Trọ của tác giả Tâm Tửng. Mẹ tôi tên Lành bà là một người phụ nữ gầy yếu và bị dị tật ở chân đi phải chống gậy nên ngày đó mẹ tôi không lấy được chồng, không có người đàn ông nào muốn lấy một người phụ nữ xấu xí gầy yếu lại bị què chân như mẹ tôi cả …mãi tới năm mẹ tôi 30 tuổi thì bà mới kiếm được một đứa con là tôi và bố tôi là ai thì không ai biết cả vì mẹ tôi giấu kín bà sợ mọi chuyện vỡ lở ra vợ của người đàn ông đó đã tìm mẹ và gây rắc rối nên mẹ tôi quyết giữ bí mật của riêng mình mãi mãi, ngày đó ông ngoại có đánh đập có tra hỏi mẹ tôi như thế nào thì mẹ tôi vẫn cắn chặt răng không nói nửa ngoại tôi giận quá nên đã làm một cái chòi ngoài vườn và đuổi mẹ tôi ra đó ở , may có bà ngoại âm thầm giúp đỡ mẹ tôi gạo muối thức ăn nên mẹ tôi mới khoẻ mạnh rồi mẹ tròn con ra, bạn có thể đọc thêm truyện Lời Hứa Đàn Ông của cùng tác giả.
Thụy và Tuấn yêu nhau được một năm. Mong manh và hờ hững, đôi khi Thụy tự hỏi mình "Liệu đấy có phải là tình yêu?". Cả hai đều đang cố giữ, cố níu kéo một cái gì đó sắp vỡ. *** Thụy không xinh, không nổi bật, phải thừa nhận như thế. Nhưng ai gặp cô lần đầu tiên cũng không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn Thụy cười, nụ cười trong veo, nhẹ nhàng như cơn mưa đầu mùa. Vì nụ cười ấy, ngay từ năm đầu đại học Tuấn đã tìm mọi cách để làm quen với Thụy. Chiều chủ nhật Thụy chuyển phòng trọ, kí túc xá vui vẻ nhưng ồn ào quá, cô không tài nào tập trung cho kì ôn thi được. Khi Thụy chuyển đi, đám "yêu nữ" cùng phòng tha thiết - Chồng đi nhớ về phòng cũ thăm các vợ nhé, "chồng" đi lấy ai để các vợ tranh nhau đây? Nghĩ lại Thụy bật cười một mình. Cuối kì, phòng trọ rất ít, rong ruổi mất mấy ngày cô mới tìm được một chỗ trọ với giá có thể ở một mình. Căn phòng nằm trên gác ba bé nhỏ, chênh vênh. Bên cạnh có nhiều phòng trọ nữa, hình như tất cả đều là sinh viên. Chín giờ tối, Thụy ngồi bệt giữa căn phòng la liệt, ngổn ngang đồ đạc chưa kịp dọn dẹp. Đúng là không có cái mệt nào bằng cái mệt chuyển nhà. Một cơn gió lùa qua mang theo mùi cá cháy, ngột ngạt vô cùng. Cô mở toang cửa sổ ra, cửa sổ nhỏ bé bị một bức tường nhà bên chắn trước mặt. Chút ánh sáng le lói hắt vào, Thụy đóng cửa lại, thở dài. Cửa sổ có cũng như không. Sáu giờ sáng, cô thức dậy bởi tiếng la hét của bà chủ nhà - Phòng cô Tuyên sao không đi đổ rác thế này, có muốn ở nữa không? Đây là xóm trọ chứ không phải bãi rác. Anh Tú có định nộp tiền nhà tháng này không? Tôi là tôi quá nhân nhượng cho mấy anh chị rồi đấy. Bà quay sang Thụy đổi giọng ngọt nhạt - Cháu chuyển hết đồ đến chưa? Nếu chưa để bác bảo thằng cả nhà bác nó chuyện cho. Ở đây có gì khó khăn cháu cứ nói với bác nhé. Bác xem sinh viên như con cháu trong nhà mà. Sau lưng bà ta anh chàng tên Tú giả vờ làm động tác như sắp ngất xỉu. Thụy gọi điện cho Tuấn báo cô đã dọn nhà xong, đầu giây bên kia tiếng xe cộ vọng vào làm cô chói tai, giọng anh vội vã trong máy - Thế hả? Xong là tốt rồi. Anh xin lỗi vì không chuyển đồ cho em được, anh bận quá. Thôi, anh có chút việc phải đi, có gì mình nói chuyện sau nhé. Cô gập máy, căn phòng nhỏ bé sao tự nhiên thấy trống trải vô cùng. Thụy và Tuấn yêu nhau được một năm. Mong manh và hờ hững, đôi khi Thụy tự hỏi mình "Liệu đấy có phải là tình yêu?". Cả hai đều đang cố giữ, cố níu kéo một cái gì đó sắp vỡ. Năm cuối rồi cô không muốn lại bắt đầu làm quen hay lại tìm hiểu nhau, Thụy quá mệt mỏi cho một mối tình mới. "Đến đâu thì đến" cô tự nhủ mình. Phòng trọ kế bên có một cô bé rất xinh, hình như là sinh viên năm thứ nhất. Thụy định tối qua phòng làm quen với hàng xóm mới nhưng đến sẩm tối một anh chàng dắt xe vào. - Anh hỏi ai đấy ạ? - Cô từ cái xó xỉnh nào đến vậy. Tôi về phòng tôi chứ hỏi ai. – Anh ta vênh mặt lên. Gã thản nhiên huýt sáo dắt xe vào, mặc Thụy ngẩn người. Lại là sống thử, cô nghe nhiều về chuyện này nhưng quen sống trong ký túc xá, đây là lần đầu tiên. Thụy lặng nghe, tiếng đàn như giọt sương rớt trong đêm khuya, cô đơn lạc lõng. Cô đẩy cửa ra, ngoài hiên một bóng đen gầy gầy đang nghiêng mình bên cây đàn. Cá sấu. Thụy im lặng nghe. Anh quay lại thoáng giật mình khi thấy Thụy nhưng nhanh chóng lấy lại được vẻ mặt lạnh lùng, khó đăm đăm. - Cô chưa ngủ à? Con gái con đứa giờ này còn mò ra đây, chả hay ho gì đâu. - Anh đàn hay quá! - Khen tôi đàn hay khác gì khen bưu điện lắm thư, khen ngân hàng nhiều tiền. Cô về phòng đi, phiền phức! - Cá sấu này, cho tôi hỏi nhé, anh học đàn ở đâu vậy? - Cái gì? Cá sấu? - À không...không phải, xin lỗi...Tôi... - À...Hóa ra tôi là Cá sấu trong mắt cô đấy. Ừ, thế thì "tép riu" về đi không Cá sấu nuốt mất đấy. Thụy về phòng, điện thoại vẫn không có tin nhắn trả lời. Tiếng đàn còn vang vọng trong giấc ngủ chập chờn của cô. Thụy vừa chuyển đến phòng chưa được bao lâu, anh bạn Sơn cùng xóm trọ sốt sắng, tình nguyện giúp đỡ mọi việc. Sơn học trường Giao thông, ít hơn Thụy hai tuổi. Việc Sơn quan tâm đặc biệt tới Thụy cả xóm đều biết. Thụy cố tình làm ngơ, xem như không có chuyện gì. Đóng lại giá sách, Thụy hì hục mãi không làm thế nào cho cái đinh đóng vào tường được. Bất đắc dĩ Thụy sang nhờ Cá sấu, anh ta loay hoay bên bản vẽ, không thèm ngoảnh đầu lại, hét vọng ra "Sơn ơi, Thụy nó nhờ mày đóng hộ giá sách kìa". Sơn chỉ nghe có thế, không đợi đến câu thứ hai, nhảy tót sang ngay. Thụy ức lắm. *** Ngân ngày càng gầy gò, xanh xao. Thương Ngân bao nhiêu Thụy càng trách cô dại và ghét anh chàng Cá sấu ra mặt. Chiều thứ bảy, Tuấn sang đón cô đi xem phim, một lịch trình có sẵn, xem phim đi uống cà phê rồi về. Tối thứ bảy nào cũng vậy, Thụy lặng lẽ làm theo sự sắp đặt của Tuấn như cái máy. Tình yêu của mình đấy sao? Nghiêm túc đứng đắn, xứng đôi vừa lứa, thật hài hước. Mình còn có ý nghĩ chê cách sống của Ngân và Cá sấu. Ít ra họ cũng có hạnh phúc tình yêu điều mình không bao giờ có được. Thụy cay đắng nghĩ thầm. Tuấn chở Thụy về đầu phố rồi vù ga phóng đi. Thụy không về phòng luôn, đi lang thang trong đêm. Cô sợ hãi khi phải đối mặt với căn phòng trống của chính mình. Hình như lâu lắm rồi cô chưa khóc... Lúc về, đêm khuya nhà chủ khóa cửa, cô quên chìa khóa cổng. Đang lo sợ phải ngủ ngoài đường thì may quá Cá sấu cũng vừa về. - Đừng mừng vội, tôi cũng chẳng có chìa khóa đâu. – Anh ta trèo qua bờ rào rồi nhảy phắt vào. - Cô tự vào được chứ? Tôi vào trước đây. – Con gái lần sau chú ý về sớm một chút. Hắn để Thụy ngoài đấy, chưng hửng. Vất vả lắm cô mới trèo nổi qua bờ rào, xước hết chân tay. Sáng hôm sau ngoài bể nước, hắn cười như không có chuyện gì xảy ra - Ủa? Ai làm bờ rào xước hết rồi bác chủ nhà ơi? - Không khéo đêm qua có trộm - Sơn thật thà hưởng ứng. Hắn tinh quái quay về phía Thụy "Cô Thụy cẩn thận đấy, ở một mình trộm vào là chết đấy". Lúc ấy Thụy chỉ ước được cho hắn một xô nước. Trời về chiều chợt đổ mưa, Thụy quên mất khăn len còn phơi bên ngoài. Cô chạy vội ra luống cuống thế nào đâm sầm phải Cá sấu vừa đi đâu về. Những bản vẽ trên tay anh ta rơi xuống. Thụy vội vàng nhặt lên. Trong giây phút Thụy ngừng lại. Bản vẽ một cô gái có nụ cười trong veo như mưa đầu mùa. Một cô gái bên khung cửa sổ bị che bởi một bức tường. Một cô gái lặng lẽ trong căn phòng vắng, những bản vẽ cứ ướt dần, ướt dần dưới những giọt mưa. Thụy ngỡ ngàng nhìn lên, bắt gặp ánh mắt bối rối của Cá sấu - Ừ! Tôi vẽ cô đấy! Tôi thích cô đấy, đã sao nào? Đã sao nào? Cái vẻ lạnh lùng của anh bay đâu mất, như trôi theo những cơn mưa chiều, không biết rồi đi về đâu. Những bản vẽ và ánh mắt của Cá sấu chiều ấy cứ ám ảnh Thụy. Còn Ngân? Ngân thì sao? Anh ta thật trơ trẽn. Thụy chỉ tức mình là không cho anh ta một cái tát. Nửa đêm Thụy thức dậy, cô hay gặp ác mộng ban đêm nhưng điều Thụy sợ hãi nhất là sau cơn ác mộng đêm nay cái tên Thụy gọi cầu cứu trong giấc mơ không phải là Tuấn...mà là Quân – tên của Cá sấu. Thụy sợ hãi với chính bản thân mình, cô quyết định chia tay Tuấn. Chiều chủ nhật Thụy dọn phòng. Tạm biệt căn gác có mùi cá cháy. Mùi khó chịu đến nao lòng. Sơn đóng cửa phòng uống rượu từ đêm qua khi Thụy từ chối món quà cậu tặng. Thụy xách va li ra, cô không ngoảnh lại, căn phòng của Cá sấu vẫn khép cửa, im lìm. Thụy để lại tất cả nơi căn gác nhỏ có mùi cá cháy ấy. Cô vẫn nhớ về Cá sấu như nhớ về một thế giới không phải là của mình, không bao giờ là của mình. Họ đã hạnh phúc bên nhau, và Thụy không có quyền giành những gì không thuộc về mình. Một chiều cuối đông, Thụy gặp lại Tú ở xóm trọ cũ. Hai người ngồi trong quán trà đá. Tú trầm ngâm khi cho Thụy biết tin Ngân mất. Thụy nghe nhói trong tim - Ngân bị ung thư lâu rồi, giấu cả xóm, không ai biết cả. - Còn Cá sấu... không... nghĩa là Quân ấy thì sao? - Thụy cố nói cho thành tiếng - Quân đau khổ lắm, anh họ mà. - Sao? Anh họ? - Ừ! Họ là anh em họ mà. Ngân bị bệnh nên Quân đưa Ngân về ở cùng phòng để chăm sóc. Lúc đầu bọn mình cũng biết Ngân bị bệnh nhưng không nghĩ là bệnh nặng thế. Hai người là anh em họ, Thụy đã có những ý nghĩ gì về Cá sấu? Thụy lặng người đi, Tú nói nhiều, nhiều nữa nhưng cô không còn nghe thấy gì. Thụy quay lại căn gác cũ, căn phòng của Cá sấu cửa mở nhưng trống không. "Họ chuyển đi rồi". Thụy ngồi sụp xuống nền nhà, thoảng đâu đây có mùi cá cháy, mùi khó chịu, ngột ngạt đến nao lòng...
CHUYỆN TÌNH XÓM TRỌ Tác giả Trần Lân Thể loại Tình cảm - Ngôn tình Trạng thái Đang hoàn thành Lời giới thiệu Ấu Kỳ Bút danh của người tự truyện Trần Lân xin thân ái kính chào các bạn, bắt đầu từ hôm nay Ấu Kỳ xin gửi tới Quý bạn đọc Truyện ngắn Chuyện tình xóm trọ qua lời kể của chính Tác giả Trần Lân Truyện ngắn được chia thành nhiều phần, để các bạn tiện theo dõi sau đây tôi xin tóm tắt nội dung cốt truyện như sau Từ quê lên thành thị, mấy ai không phải trải qua cái cảnh thuê phòng trọ cơ chứ! Trong dãy trọ ấy có nhiều chuyện xảy ra và gặp gỡ biết bao nhiêu số phận.. bi có, hài có và cả éo le cũng có. Cốt truyện xoay quanh một cuộc tình tay ba, giữa anh chàng kỹ sư tên Minh với cô hàng xóm tên Kiều và người yêu đầu đời tên Lệ Thu. Mối tình vụng trộm ấy đâu phải từ ý thức chủ quan mà là vì hoàn cảnh đưa đẩy.. để rồi chính mối tình ấy đã giết chết một tình yêu đẹp. Ba nhân vật mỗi người mỗi ngả, anh kỹ sư chuyển trọ, cô hàng xóm ly thân còn cô người yêu bị tai nạn. Nhìn cảnh đường ai nấy đi thật xót xa vô cùng. Anh kỹ sư đi tìm trong vô vọng nhưng rồi.. một lần nữa ông trời cho gã gặp lại mối tình đầu của mình ở một khu trọ khác.. nhưng trong một hoàn cảnh rất đỗi éo le. Sau tai nạn, Cô bị liệt chân phải ngồi xe lăn, mất hết trí nhớ và luôn mặc cảm với cuộc đời. Anh giả vờ kết bạn rồi nấn ná làm quen. Mục đích của anh là để chữa vết thương lòng và khôi phục trí nhớ cho cô. Lắng đóng cuối phim là cảnh cô gái phục hồi trí nhớ, đáng lẽ phải vui nhưng ai ngờ cô lại bỏ đi.. để lại anh một mình với nỗi đau cắn dứt cả về tinh thần lẫn thể xác. Danh mục các phần 1- Chuyển trọ và cái kết Đã hoàn thành 2- Chị Kiều nổi loạn Đã hoàn thành 3- Mất cái ngàn vàng Đã hoàn thành 4- Sự thật bất ngờ Đã hoàn thành 5- Mối tình đầu Đã hoàn thành 6- Bí kíp cua gái Chưa hoàn thành 7- Tình yêu và trái đắng Chưa hoàn thành 8- Ngã rẽ cuộc đời Chưa hoàn thành 9- Gặp lại Lệ Thu Tập cuối - Chưa hoàn thành Chỉnh sửa cuối 25 Tháng tám 2019 CHUYỆN TÌNH XÓM TRỌ Tác giả Trần Lân Thể loại Tình cảm - Ngôn tình Trạng thái Đang hoàn thành Phần I CHUYỂN TRỌ VÀ CÁI KẾT.. Từ bé đến giờ, hai tiếng "yêu đương" đối với gã thật là xa xỉ làm sao. Quả thực từ lúc đi thoát ly cho đến giờ, gã vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai nào cả, gã vẫn còn nguyên sơ, ngây thơ và trong trắng lắm! Gã thường thở dài và hay tự hỏi lòng mình - Hmm.. Thằng Phèo còn có con Nở, mà sao.. mình lại không có người yêu nhỉ? Nhìn gã, gã không xấu trai.. cũng chẳng thất nghiệp.. Ấy thế, mà chẳng bẹn hơi ai bao giờ mới chết chứ. Nhưng rồi.. chuyện gì đến cũng phải đến, như câu cửa miệng ông cha ta thường nói "Cái duyên cái số nó vồ lấy nhau", gã đã gặp được nàng. Nói ra thì ai cũng bảo dài dòng, thế nhưng đã kể thì đến khuya cũng chẳng hết được câu chuyện tình lâm li bi đát của gã. Câu chuyện được bắt đầu từ khi gã chuyển phòng trọ từ Cổ Nhuế sang "Xóm gật gù". "Xóm gật gù" là tên mà gã đặt cho cái xóm trọ mới của gã ở làng Cót. Nói xóm trọ cho oai thế thôi. Thực ra, đó là hai dãy nhà trọ xây quay mặt vào nhau. Mỗi dãy xây được 3 tầng kiên cố, mỗi tầng có 3 phòng cùng chung một cái hành lang và một nhà vệ sinh bé tẹo tèo teo ở cuối dãy. Mỗi phòng được ngăn cách bằng vách tường mỏng dính, chẳng bao giờ biết cách âm là gì.. nhiều lúc cảm tưởng như từ phòng này có thể nghe rõ được cả tiếng vo ve của lũ muỗi ở phòng bên. Nhìn từ xa, dãy trọ chẳng khác gì như hai con chim Cu Gáy đang quay mặt, gật gù nói chuyện với nhau. Nhìn tồi tàn lắm! Lúc gã mới chuyển đến, Gã được giao quản lý riêng một phòng ở cuối hành lang sát nhà vệ sinh. Nếu không vì giá thuê phòng mềm mại.. thì có lẽ gã cóc thèm thuê. Trong căn phòng nho nhỏ khoảng chừng 12 m2 ấy, chỉ đủ xếp 1 cái giường đơn và đặt thêm được cái bàn vi tính là gã đã thấy hả hê và hoành tráng lắm rồi. Bởi dĩ, gã đi làm cả ngày đến đêm gã mới về để nghỉ ngơi nên gã không cần rộng rãi làm gì cả. Chung vách với phòng gã là phòng của anh Quang và chị Kiều. Anh Quang là người cao to, đẹp trai, phong độ. Anh có giọng nói nghe trầm trầm rất cuốn hút. Công việc của anh làm bên môi giới việc làm, thu nhập khá ổn định. Còn chị Kiều- gái một con rồi nhưng nhìn chị chẳng khác gì thiếu nữ đôi mươi cả, chị có nước da trắng ngần, thân hình thon gọn tầm thước, miệng hơi rộng nhưng bù lại có nụ cười tỏa nắng, hấp dẫn vô cùng. Chị ở nhà chăm lo việc nhà và đưa đón cô con gái diệu đang học lớp 1. Mới đầu đến chẳng quen ai, gã suốt ngày giam mình trong căn phòng tối tăm, có lúc gã ngủ, có lúc gã xem phim nghe nhạc và có lúc gã mở máy tính làm một trận game online. Thời gian ấy, chỉ có chị Kiều là hay sang bắt chuyện với gã thôi! Nên gã cũng cảm thấy bớt cô đơn. Có lần chị hỏi gã - Em tên gì nhỉ? - Minh ạ! - Quê em ở đâu? - Ninh Bình chị ơi! - Ở huyện nào? - Kim Sơn ạ! - Lúc trước em học trường nào? - "Mổ lợn chết" ạ! - Ủa.. Trường nào mà đào tạo cả đồ tể thế em? - Hì.. à không, Trường Mỏ địa chất chị ạ! - Có người yêu chưa? Quạ.. quạ.. quạ.. Hình như, chị vừa chạm đến nỗi đau dai dẳng của gã. Lúc này, mặt gã trùng xuống, đôi má hửng đỏ, da mặt nóng ran, chắc là gã ngượng! Gã trầm ngâm, ngồi im thin thít, thi thoảng ngước cái mặt thớt lên ngoái ngang ngoái dọc, rồi mới ỏn ẻn nói thầm - Em chưa chị ạ! Chị vỗ vai gã, cười mỉm - Khiếp! Có gì mà ngại! Là con trai phải.. mạnh dạn lên chứ! Kể từ hôm đó, hai chị em gần gũi với nhau hơn. Hễ về đến nhà là gã lại chõ cái mõm sang trêu đùa chị và chị ta cũng thế. Hai chị em nói qua nói lại làm cho không gian phòng trọ vốn yên tĩnh nay trở lên sôi động và rộn rã tiếng cười. Gã rất hồn nhiên và yêu đời. Mỗi lần đi tắm, gã say sưa hát.. cứ như thể phòng tắm là sân khấu âm nhạc để cho gã phô diễn giọng hát bolero của gã vậy! Tắm xong, gã mặc mỗi cái quần đùi để lộ thiên cả tấm thân hồng trần, cường tráng của gã, hai tay to nổi rõ cơ bắp cuồn cuộn, hai ngực phổng phao săn chắc, cái bụng nổi rõ 6 múi nhìn phê lòi con mắt. Những lúc như thế, chị Kiều hay lén lút nhìn trộm gã qua khe cửa sổ hẹp và.. hình như gã cũng ngờ ngợ. Từ khi đến đây, gã chưa một lần nào thấy hai anh chị cãi vã hay mắng chửi nhau. Chỉ thấy mỗi lần đi làm về anh Quang hay về khuya lắm! Mỗi lần như thế anh ta thường nồng nặc mùi rượu, bia. Có lần, anh say quá chị Kiều phải dìu lên tít tận tầng 3.. nhưng chẳng bao giờ chị cằn nhằn hay nói to quá nửa lời. Gã nhớ có lần vào một buổi trưa hè nóng nực, khi gã đang chìm sâu vào giấc ngủ. Gã đã nghe thấy có tiếng động lạ ở phòng bên hắt sang. - Cái gì ý nhỉ? Gã tự hỏi rồi thiếp đi ngủ tiếp. Tiếng động ngày một rõ hơn, gã nghe rõ tiếng cái giường của phòng chị liên tiếp va đập vào vách tường ngăn cách kêu lên từng hồi "Thịch.. thịch.. Thịch.. thịch!" Hòa lẫn trong đó là cả tiếng bát.. tiếng đũa va vào nhau kêu "Loảng.. xoảng..". Gã khua tay với cái cốc nước để ở đầu giường, gã ốp chặt mặt cốc vào vách tường ngăn, rồi áp nhẹ tai để nghe ngóng. Từ phòng bên tiếng động vang vọng, lan sang bên này rồi ập vào tai gã, miếng vữa chát chắp vá phía trên đầu cũng run lên bần bận, bụi vữa rơi phủ trắng đầu, một hồi.. một hồi không chịu được, miếng vữa rụng trúng đầu, va vào má rồi rơi lọt vào khe quần gã. Gã cố chấn tĩnh, lúc này gã chỉ nghe thấy có mỗi tiếng giường kêu Cót.. két.. từng hồi.. từng hồi. Dần rà, gã mới nghe thấy tiếng thở hổn hển lẫn cả tiếng rên thỏ thẻ của chị - Úi ra.. khẽ nào.. đau em.. em xin anh! Gã cảm thấy có điều gì đó không hay đang xảy ra. Trong đầu gã quá bối rối, gã nghĩ thầm - Thôi chết rồi! Hình như, anh Quang đang đánh chị Kiều, chuyện to rồi! Gã quay lại nghe ngóng thêm tình hình, chừng 6 phút gã nghe thấy giọng la thất thanh của chị Kiều - Á.. á.. ối không, em xin anh! Đang nằm ngủ, gã đứng phắt dậy, mở toang cửa lao sang phòng bên như một mũi tên, gã la lớn - Chị.. chị Kiều ơi! Chị có làm sao không? Anh Quang ơi! Đừng đánh chị nữa nhé! Chưa kịp nói xong thì.. trong phòng chị đã im bặt, không còn nghe thêm bất cứ tiếng động nào, không gian trở nên yên tĩnh đến lạ lùng. Cơn gió lào thổi thốc qua, làm gã sởn gai ốc, da dẻ gã lúc này nóng dần lên, không gian ngột ngạt thật khó tả. Chưa kịp nói thêm một tiếng nào thì chị Kiều đã thều thào nói vọng ra - Em.. em ơi! Không.. không có chuyện gì đâu! - Dạ vâng! Chị.. chị bảo trọng nhé! Gã ấp úng đáp.. rồi lặng lẽ trở về phòng đi ngủ tiếp như không có chuyện gì xảy ra. Bắt đầu 01/08/2019 Kết phần I 02/08/2019 Còn tiếp.. Các bạn nhớ đón đọc phần II CHỊ KIỀU NỔI LOẠN CHUYỆN TÌNH XÓM TRỌ Tác giả Trần Lân Thể loại Tình cảm - Ngôn tình Trạng thái Đang hoàn thành Phần II CHỊ KIỀU NỔI LOẠN Sau lần can ngăn bất thành đó! Chị Kiều ít sang phòng gã hơn và do bận công trình nên gã cũng vậy. Bẵng đi một tuần, khi gã vừa tắm xong, đang mặc đồ giở, chị Kiều nấn ná sang bắt chuyện - Chào em! Đợt này bận thế.. mải kiếm tiền.. quên chị rồi sao? Gã vơ nhanh cái áo ba lỗ mặc tạm, gã đáp - Em bận quá! Mỗi lần đi làm về cả người lấm lem bùn đất.. em ngại nên không sang chơi với chị! Anh Quang về chưa chị? - Anh đi Hàn Quốc rồi! Chắc tuần sau mới về cơ! Gã ngó sang phòng thấy bé Linh đang chăm chú viết lách, gã chõ mồm sang nói - Gớm! Bé Linh chăm quá! Cố gắng học giỏi nhé con! Nói xong, gã thụt đầu vào tiếp chuyện với chị. Chị ngồi bệt xuống sàn ngóc nhìn gã đang ngồi bệ vệ trên cái bàn vi tính, gã ấn mạnh bật máy lên, tay gã vẫn còn run run ngài ngại. Gã nói bâng quơ - Cái máy này hôm nay hỏng hay sao ý.. ấn mãi chả lên, điên thật! Nói xong, gã khẽ mỉm cười rồi quay mặt lại nhìn chị Kiều. Gã hỏi - Hôm qua, em vẫn thấy anh Quang ở nhà mà! - Ừ.. sáng nay anh mới bay! - Sướng thật đấy! Em ước mong có một lần sang Hàn Quốc chơi lắm! - Chị biết không? Ngày xưa em xem bộ phim "Mối tính đầu" ý! Ôi nhìn cảnh sắc đẹp vãi! Lãng mạn vô cùng. Biết gã đang đánh trống lảng, chị kệ cho gã kể - Chị ạ! Ngày xưa em ước có một mối tình đầu như thế! Ấy vậy.. mà giờ vẫn lính phòng không.. chán quá cơ! - Chị biết không em tiếc cho mối tình của anh San Hiếc và chị Hiếu Kiêng vô cùng! Gã vừa nói, bàn tay cố tình bấm vào cái chuột di sang trái, di sang phải.. còn vẻ mặt của gã đỏ ưng ửng như quả gấc chín.. chắc gã gượng gạo lắm đây. Chị Kiều nói - Ô hay! Chị sang mà không tiếp nước chị à! Gã cười.. rồi khẽ vặn xả vòi nước từ cái bình xanh thảo nguyên, tiếng nước xè.. xè chảy vào cốc cũng không làm cho căn phòng bớt yên tĩnh hơn. - Ơ kìa! Nước đầy rồi.. tràn ra rồi kìa! - Úi.. úi giời! Em vụng quá! Gã đưa cốc nước lọc đầy oặp, tràn trề, lênh láng cho chị, gã mời - Mời chị xơi nước! Chị đưa tay lên đỡ, vô tình một chiếc cúc áo bật tung ra, để lộ nguyên một góc "Bưởi năm roi" xanh mơn mởn. Gã ngượng chín mặt, quay nhẹ đầu sang một bên. Chẳng biết vô tình hay cố ý, chị cầm hụt cốc nước. Cả cốc nước to đềnh.. to đoàng đổ thốc thẳng vào áo chị, chiếc áo ướt sũng, loang lổ cả một phần ngực. Chị ưỡn a ưỡn ẹo cái ngực lên nói - Cho chị xin ít giấy! Chẳng nghĩ nhiều, gã lao ngay ra nhà về sinh sục sạo một hồi mới mang vào một cuộn giấy vệ sinh. Gã đưa cho chị trong khi mắt vẫn nhắm lim dim. Chị Kiều nói - Cảm ơn em! Nói xong, chị rút từ từ.. từ từ từng đoạn giấy một để thấm khô. Chiếc áo ren màu đen, mỏng tang như một tờ giấy nay ướt sũng để lộ rõ một phần cơ thể xù xì, gai góc. Chiếc áo mỏng thế mà chấm mãi.. chấm mãi chẳng khô đi một tẹo nào. Thấy vậy, gã nói - Chị chờ em.. em tìm cái máy sấy tóc. Gã mò vào góc nhà, lục tung cái hòm tôn, khua khoắng mãi mới lấy ra được cái máy sấy tóc hiệu Panasonic. Vừa mới cắm.. chưa kịp sấy chiếc máy đả nổ đôm đốp như pháo hoa ngày tết, khói đen bốc lên nghi ngút như thể nhà hôm nay có giỗ vậy.. mùi khen khét bốc lên nồng nặc. Đột nhên, chị Kiều la lên tỏ vẻ sợ hại rồi lao vào ôm chầm lấy gã. Gã vô tư nói - Chết cha! Em mua từ năm ngoái quên chưa dùng.. chắc hỏng rồi! Gã cố chấn tĩnh, động viên chị.. rồi nhanh tay rút cái máy sấy ra. - Ghê quá.. làm chị sợ chết khiếp! Thôi để chị về thay áo khác. - Vâng chị! Hãi quá! Chị Kiều trở về phòng, cũng là lúc gã khóa cửa đi ăn tối. Sáng hôm sau, gã khóa cửa đi làm. Vừa mở cửa bước ra, gã đã thấy chị Kiều đang xoắn xít nấu bữa sáng ngoài hành lang. Thấy gã chị mời bâng quơ - Qua nhà chị ăn sáng đi em, hôm nay chị làm món mì xào siêu cay khổng lồ ngon tuyệt! Ngó vào phòng, gã hỏi - Bé Linh đâu rồi chị? - Cháu đi học rồi! - À chị này, em gửi lại chị cái cúc áo hôm qua! - Ơ.. em tìm thấy rồi à! - Vâng chị, nó bắn tít tận sâu dưới bàn vi tính, em soi mãi mới thấy đấy! - Tranh thủ ăn sáng với chị nhé! - Em vội lắm! Chắc không kịp ăn đâu! - Phải ăn! Chị mất công cả sáng giờ đấy! - Thôi em đi đây! Chị Kiều quyết không cho gã đi, vừa đứng vừa nấu chị ưỡn cái mông cong tớn lên chắn lối đi của gã. - Ơ hay! Hôm nay chị làm sao vậy? - Tại em đó! Sáng nay chị định bắt em phải giặt trả chị cái áo đấy! - Chị cứ đùa! Thôi để tối em sang.. giờ em bận thật mà! Gã quản đốc gọi em từ sáng. Chị vẫn ưỡn cái mông không cho đi. Biết là khó cưỡng, gã khẽ lách người qua khe hở hẹp. Vô tình cậu nhỏ.. khẽ chạm vào cái mông của chị. Gã ngượng chín mặt, chạy như là ma đuổi.. để lại đằng sau một mình chị tần ngần đứng chờ mong. Tối hôm ấy, chị Kiều nhấp nha nhấp nhổm.. đi ra đi vào như đang chờ đợi một ai đó, bé Linh nói - Mẹ ơi! Con đói quá! - Ừ! Chờ chú Minh về cùng ăn cho vui. - Nhưng.. nhưng con đói lắm rồi đây này! - Được rồi! Mẹ xới cơm cho bé bông của mẹ đây! Nói rồi chị khẽ đơm cơm cho bé Linh, vừa đơm chị không quên ngoái cái đầu ra ngoài để hóng. - Ơ! Mẹ đang chờ bố về à? Bố bảo cuối tuần mới về mà! - À.. ừ! Nói rồi chị bón từng miếng cho bé Linh ăn. Cả đêm hôm ấy, chị chờ.. chị đợi.. hờn dỗi đến quên cả ăn. Nhưng chị chờ.. chờ mãi mà gã có về đâu.. rồi chị ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Sáng dậy sớm, vẫn chưa thấy gã về chị dẫn bé Linh đến trường. Khi vừa về đến đầu dãy trọ, chị đã nghe thấy tiếng hát véo von từ trong nhà vệ sinh hắt vọng ra, gã hát - "Em ơi em ơi em đâu rồi, Làm sao anh hôn làn tóc rối Em ơi em ơi em đâu rồi, Làm sao làm sao ta có đôi? Em ơi em ơi em đâu rồi, Mộ bia đề tên em đó sao.. Em ơi em ơi em đâu rồi Để tình đầu là tình cuối đau lòng nhau!" Ư.. ư.. ư.. ư.. ư.. ư.. ừ.. È.. e.. è.. e.. e.. é.. e.. Ư.. ư.. ư.. ư.. ư.. ư.. ừ.. TÈ.. te.. tè.. te.. te.. té.. te.. Úi.. giời.. ơi.. Gã hát một hồi rồi rặn như đứt hơi. Gã không biết ngoài kia có một người đang sôi sùng sùng, tức nổ đom đóm mắt đợi gã. Trực chờ cho gã vào phòng, chị Kiều lẻn vào khép hờ chiếc cửa, Gã ngạc nhiên hỏi - Ơ.. ơ chị làm gì đấy? - Tối qua sao em không về hả? Em có biết chị chờ em mãi không! Chị đáp lại với giọng hằn học, Gã tiếp tục thanh minh - Vâng, tối qua em làm xuyên đêm đấy.. phải trực tăng ca chị ạ! - Vậy.. vậy sao không gọi điện thoại báo cho chị hở? - Hmm.. mải làm em có để ý gì đâu? Thôi giờ em mệt quá, em phải làm một giấc đã! Nghe thấy thế, hai mắt của Chị trợn ngược lên để lộ ra hai con ngươi đen xì xì như cục than, cảm tưởng như chỉ cần một mồi lửa thôi là có thể bùng cháy. Chị ta rón rén.. rón rén tiến gần đến gã, gã hốt hoảng nói - Chị.. chị định làm gì đấy! Em.. em vẫn còn trong trắng nhé! - Làm gì.. làm gì à! Có trời mời biết. Nói rồi chị ta lao vào như một con hổ đang đói.. ôm chầm, ghì chặt lấy gã, ngày thường nhìn gã cường tráng thế mà nay bất lực, tay chân bủn rủn không cựa được. Tiếp đà, chị vạch.. chị xé vụn cái áo ba lỗ như xé một tờ bìa cát tông vậy. Gã càng giãy.. chị càng ghì.. rồi gã ngã phịch xuống giường nằm đờ đẫn, thở phì phò như trâu. Gã la lớn - Chị.. chị buông em ra.. em la làng bây giờ! Gã càng nói chị ta càng hăng tiết - Em la đi.. la to vào! Lúc này, gã nằm im thin thít như một chú cún con. Còn Kiều.. Kiều như bị ma nhập vậy! Chị ta đang bung lụa.. chị ta sờ.. chị ta nắn.. rồi hôn hít tít mù, những vết son in loang lổ trên thân thể ngọc ngà của gã nhìn chẳng khác gì tờ giấy sổ đỏ đang được bà chủ tịch đóng dấu xác nhận quyền sở hữu vậy.. nhìn gã chua chát quá! Mới đầu chị hít hà ở trên.. rồi dần rà lân la chị khua dần xuống dưới. Lúc này, gã gồng hết sức bình sinh của mình rồi đẩy mạnh chị Kiều ra xa. Như thể đang vác đá lên đỉnh núi vậy! Chị ta mệt.. đuối sức và yếu thế, chị ngã văng ra xa.. lộn hai vòng rồi đáp mặt xuống đất. Gã đứng phắt dậy.. khua tay bấu víu được cái áo mưa giấy.. rồi che vội vào một phần thân thể lồi ra lõm vào trần như nhộng của gã. Gã hổn hển nói - Chị điên.. chị điên thật rồi! - Ừ.. ừ.. chị đang điên đây! Nói xong chị òa ra.. khóc nức nở.. nấc lên từng hồi. Gã hằn học nói tiếp - Có.. có chết! Em cũng phải giữ trinh tiết! Em không cho ai cướp đi của em đâu! Cái này em giữ trọn cho mối tình đầu đấy, chị biết không? - Hu.. hu.. hu Chị ta ngồi đó khóc thút thít như đứa trẻ hờn dỗi, nũng nịu đòi quà. Một hồi sau, chị mới mở miệng - Anh.. anh Quang! - Anh Quang làm sao? - Anh chia tay chị rồi! Hu.. hu.. hu Lúc này, gã mới giãn cơ mặt ra, gã vơ tạm cái khăn mùi xoa trên bàn đưa cho chị. Chị nói tiếp - Anh Quang không phải đi Hàn Quốc đâu! Chị nói dối đấy. - Ơ.. thế anh bỏ chị thật à! Chị đừng đùa em! - Ừ.. anh về với vợ con anh rồi! - Sao.. sao lại thế.. hay tại vụ hôm trước! - Không.. không phải thế đâu em! Vỡ lẽ gã ngồi phịch xuống sàn, hỏi han - Ôi.. sao khó hiểu thế không biết! Em tưởng.. anh chị là vợ chồng mà! - Không phải em.. Chị đến với anh ấy mới đầu với mong muốn có chỗ dựa ở bên. Còn anh Quang.. anh đến với chị mong muốn chị đẻ cho anh ý một cậu con trai nối dõi tông đường.. nhà anh ý giầu có lắm! - Ôi.. hại não quá! - Ừ.. lúc trước chị bán mỹ phẩm ở siêu thị BigC cơ! Rồi chị gặp anh ý! Dần rà anh chị quen nhau. - Chị biết anh ý có gia đình rồi.. mà vẫn yêu sao? - Chị đâu có biết, năm ngoái vợ anh ý đánh ghen.. chị.. chị mới biết đấy chứ! - Nhìn anh có đến nỗi nào đâu nhỉ? - Lỗi tại chị.. anh ý làm bên phòng Marketing của hãng ô tô Vinfast chứ không phải bên môi giới việc làm đâu em, chị nói dối đấy! Nhìn chị Kiều ngã quỵ, gã chột dạ tự nhiên buồn lây. Hai chị em ôm chầm lấy nhau khóc nức khóc nở mà chẳng thể biết được rằng xung quanh phòng có những ánh mắt rèm pha đang hóng lên hóng xuống. Kể từ vụ kinh thiên độc địa làm náo loạn cả phòng trọ ấy, cả gã lẫn chị hay tránh mặt nhau, gã thì đi công trình xa.. biệt tăm biệt tích hơn 1 tháng mới về. Còn chị.. chị cũng cho con gái về quê để rảnh tiện lên Hà Nội tìm việc làm trở lại. Bắt đầu 02/08/2019 Kết phần II 04/08/2019 Còn tiếp.. Các bạn nhớ đón đọc phần III MẤT CÁI NGÀN VÀNG Chỉnh sửa cuối 16 Tháng chín 2019 CHUYỆN TÌNH XÓM TRỌ Tác giả Trần Lân Thể loại Tình cảm - Ngôn tình Trạng thái Đang hoàn thành Phần III MẤT CÁI NGÀN VÀNG Tóm tắt Tiếp nối thành công của 2 phần trước. Như đã hứa hôm nay, tôi.. Ấu Kỳ xin gửi tiếp tới Khán thính giả phần III của Truyện ngắn CHUYỆN TÌNH XÓM TRỌ với tựa đề MẤT CÁI NGÀN VÀNG qua giọng đọc trầm ấm của chính tác giả TRẦN LÂN. Bây giờ, để tiện cho việc theo dõi, Ấu Kỳ xin tóm tắt sơ lược nội dung ở phần II như sau Sau lần can ngăn bất thành, Minh bận công trình đi miết. Anh Quang bỏ rơi chị Kiều trở về bên vợ con. Chị Kiều buồn bã.. đau thắt từng khúc ruột. Một tuần sau, Minh mới trở về phòng trọ. Để lấp chỗ trống, chị Kiều sang nấn ná gạ tình Minh. Nhưng làm miết.. làm hoài mà Minh chẳng lung lay. Để rồi vào một buổi sáng nọ, Kiều đã rón rén lẻn vào phòng Minh. Kìm nén cảm xúc đã lâu, Kiều như hóa điên.. Ả xà vào.. cấu.. xé.. cào.. cấu Minh. Hai chị em ôm nhau vật vã.. nhưng vẫn như mọi lần Minh đều cự tuyệt. Cuối cùng, Minh và Kiều ôm chầm lẫn nhau giải tỏa hết nỗi uốt ức trong lòng. Nội dung phần III Ấy thế.. mà đã chớm thu rồi, từ hành lang phòng trọ gã ngước nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm kia! Gã lãng đãng đưa mắt nhìn những dải mây trắng muốt đang lững lờ.. lững lờ trôi, nhìn chúng chẳng khác gì như những tấm vải khăn voan đang bay vắt ngang qua bầu trời vậy! Gã khẽ mỉm cười.. rồi xuýt xoa - Ôi! Mùa thu Hà Nội đẹp quá! Cơn gió thu mát rười rượi, nhè nhẹ quyện qua thân thể gã.. làm gã run run lành lạnh. Ôi! Nhìn gã chẳng khác gì một cây lộc vừng đang đung đưa trước gió vậy. Gã vào phòng mặc tạm cái áo khoác mỏng rồi khóa cửa bước ra. Khi gã đi ngang qua phòng chị Kiều, gã không quên nhòm qua khe cửa sổ.. thấy căn phòng tối thùi lùi và cửa khóa kỹ càng, gã lắc đầu rồi đi xuống sân. Lạ lắm cơ! Chẳng hiểu sao mà hôm nay, gã lại xà vào quán nước của chị Đại, quán nước được đặt chễm chệ ở một góc đối diện khu trọ, gã đặt nhẹ cái mông xuống ghế đôn, nói nhỏ nhẹ - Chị.. chị cho em cốc nước vối ạ! Chị Đại đang mải khua khoắng cái thùng nước cất, ngước mặt lên nói - Chào em.. nhà chị chỉ có trà đá thôi! Nghe giọng chị êm êm quá! Ấy vậy.. mà sao cả khu lại đồn thổi chị là cái loa phường nhỉ? Gã nghĩ thầm rồi.. đáp lại với giọng thỏ thẻ - Vâng, Chị cho em xin một cốc! - À mà.. e uống đặc hay loãng nhỉ? - Loãng thôi chị.. chị cho em một viên đá nhé! Em đang viêm họng. Gã ngồi im thin thít, mắt đưa nhìn con hẻm nhỏ có lác đác vài cái xe máy dựng ở ngoài. Mùi hoa sữa thơm dìu dịu từ đâu bay lướt qua, gã khìn khịt cái mũi, hít một hơi.. có lẽ mùi hương bay ngập mũi gã, để rồi.. để rồi gã hắt xì một cái, tiếng kêu vang cả một khoảng trời. Mũi gã phụt ra hai dòng nước xanh lè xanh lẹt, đang chảy xệ, đung đưa như là hai cái dây thung đang co lên, thụt xuống. Gã lấy tay xoẹt ngang một cái, hai cái thòng lọng dính be dính bét trên bàn tay rám nắng của gã, gã ngước cái mặt thớt lên định tung trưởng một lần nữa.. nhưng rồi thôi! Nhìn hai cái lỗ mũi của gã chẳng khác gì như hai cái loa phường vậy! Lỗ mũi to phổng phao, thưa thớt vài sợi lông. Nhìn mặt gã khô ráp, sần sùi lại còn.. điểm vài nếp nhăn nữa chứ, nhìn gã già thật rồi! Tự nhiên, chị Đại bắt chuyện - Em trọ bên nhà bà Tân à? - Dạ vâng, em trọ tít ở tầng 3 cơ! - Thế à! - Có chuyện gì vậy chị? - À.. ừ.. Ngập ngừng một hồi lâu, chị mới nói tiếp - Em mới chuyển đến à? Chắc chưa biết chuyện gì nhỉ? Gã xững xờ một lúc, tỏ vẻ ngạc nhiên - Chuyện.. chuyện gì chị? - À.. chả là tháng trước có một người tự tự đấy! - Thế cơ ạ! Ở.. ở tầng nào chị? - Chị đâu có biết.. khi đấy mọi người tập trung đông kín mít, khách vào quán chị lườm lượp.. chị chẳng có thời gian nghỉ tay.. huống gì còn ra đó mà hóng. Vẫn theo đà khơi miệng, chị nói tiếp - Có cả công an đến xét nghiệm hiện trường nữa! Nhìn có vẻ chuyên nghiệp lắm! - Thế là nam.. hay nữ ạ? - Nữ! Nghe nói bị thất tình. Lúc này, lông gáy gã dựng ngược, mồ hôi chảy đầm đìa, tay chân lạnh toát. Miệng lắp ba.. lắp bắp - Úi.. úi.. nghe khiếp quá! Gã đi có hai tháng thôi khi về mà đã lắm chuyện thế không biết. Trong đầu gã loé lên ý nghĩ, gã lẩm ba lẩm bẩm - Thôi.. thôi chết rồi.. hay là.. hay là chị Kiều nhỉ? Vẻ mặt gã lộ rõ sự sợ hãi, gã lao rõ nhanh vào khu trọ.. đến nỗi quên cả trả tiền, thấy thế chị Đại la lớn giọng đáo để - Ơ.. ơ.. không gửi tiền à! Rõ lắm chuyện.. - Hết bao tiền ạ? - 3 sọi! Gã ném tờ 5 ngàn trên bàn, vội vàng sà vào một phòng đầu dãy, thấy có bóng người gã tíu tít hỏi - Em.. em ơi.. cho anh hỏi? - Đợi em một tý! Có giọng nữ thanh thanh từ trong phòng vọng ra. Gã nhấp nha nhấp nhổm, xoa tay xoắn xít, hai hàm răng cứ va vào nhau kêu Cạch.. cạch.. Mãi chẳng thấy ai ra, gã lại hỏi - Em.. em ơi! Một lát sau.. có bóng người lù lù bước ra, vẻ mặt cau có miệng làu ba làu bàu đáp - Người ta đang mải công tác.. mất cả hứng! Ông anh có chuyện gì đấy? Gã đứng như trời trồng, miệng há hốc nhìn ả. Trước mắt gã là một thiếu nữ phổng phao, mập ú ù ụ. Ả sở hữu một khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt ô hố mở to, cái mũi hếch lên cũng không đủ tôn vinh đôi môi căng mọng, đã thế lại còn thêm kiểu tóc bob lệch mái đang lõa xõa che bớt cái gò má cao vời vợi kia. Eo ôi.. nhìn đã muốn tập gym rồi! Ấy thế.. mà gã cấm khẩu chẳng nói thêm câu nào. Nhìn gã, ả ta lại mường tượng đến anh Hùng "chung cư" nên co hai chân lại bắt đầu thủ thế. Ả khép lép nâng đôi tay bắp chuối của mình ra để che đậy phần ngực bực bội của ả. Ả chau mày nói to - Anh.. anh thích gì? Đừng.. đừng đùa.. em không phải hàng chùa đâu. Gã rùng mình tỉnh mộng, nói lắp bắp - À.. à không! Anh đâu dám thế.. anh không dám mất 200 chai đâu! Anh ở trọ trên tầng 3 kia kìa! Nói rồi gã chỉ tay về phía phòng trọ của gã, gã phân trần - Cho a hỏi này! Anh vừa đi làm xa về không biết vụ tự tử hôm trước.. em có biết đứa nào mà ngáo chơi đánh đáo không? Ả kia buông phịch cái tay xuống, gượng gạo nói - Tưởng.. tưởng chuyện gì! Vụ đấy ai mà chả biết! Trên face đăng đầy ra đấy. Ả nói tiếp - Con Lan "nhái" tầng 2! Nó bị thất tình.. - Thật.. thật không em? - Không.. không tin à? Xí.. Tự nhiên, gã cười khanh khách như con chim sáo vừa thoát khỏi lồng giam, gã rên lên vì sung sướng. Còn con nhỏ tròn trĩnh kia thì đứng đờ đẫn.. rồi quay đít đi vào. Gã lủi thủi đi về phòng, trong tâm hồn gã xao xuyến đến lạ lùng, gã cứ lẩm bẩm - Không.. không phải Kiều.. không phải Kiều! Ha.. ha.. ha Thế đấy, biết là không phải chị Kiều, gã mừng rỡ đến nỗi quên cả sợ hãi. Cả buổi trưa lẫn buổi chiều, gã không sao ngủ được.. chiếc giường đơn cũng hờn dỗi kêu lên từng hồi Kẹt.. kẹt.. kẹt! Gã xoay người bên này, vặn người bên kia nhưng.. cũng không tài nào ngủ được. Những chiếc lá khô đang cuộn mình ở trên mái tôn kêu "Xào.. xạc!" đã làm gã co rúm người sợ hãi, gã khua tay đắp vội cái chăn chùm kín mít đầu.. nằm co quắp ở một xó giường. Bỗng có tiếng gõ cửa "Cốc.. cốc.. cốc!" ở ngoài hắt vào. Gã vẫn nằm im không cựa quậy. - Cháu.. cháu ôi! Nghe thấy có tiếng người, gã vểnh tai lên nghe ngóng. - Minh.. Minh ôi! Cháu có nhà không? Nghe đúng tiếng bà chủ nhà, gã mới lổm nhổm bò dậy. "Két.." cửa mở ra - Cháu đây rồi! Gớm.. gặp cháu khó hơn cả lên trời.. Trước mặt gã là Bà Tân chủ nhà trọ. Trải qua có 60 nồi bánh chưng thôi mà nhìn bà già thêm đến gần chục tuổi có lẻ, đôi mắt bà vẫn sáng và nhanh nhẹn như hồi nào, khuôn mặt già đi nhiều.. săn đét lại, vừa nói bà cũng không quên chiêu đại cho gã một nụ cười tươi để lộ ra hai cái răng cửa to đềnh to đoàng nằm chắn ngang cửa khẩu. Gã ngáp ngắn ngáp dài nói phân trần - Cháu mới đi công trình tít trên Hà Giang, tối qua mới về bà ạ! - Gớm.. đi cũng phải gọi về cho bà một câu chứ! - Có chuyện gì thế bà? - Ơ.. cái nhà cậu này hay chửa? Cho bà xin 2 tháng tiền nhà. - Thôi chết cháu sơ ý quá.. mời bà vào phòng! Khẽ bước vào cửa, bà đảo mắt tăm tia khắp phòng, rồi bịt mũi nói thầm - Nhìn phòng tươm tất đấy.. gọn gàng hơn mấy con bé dưới kia.. nhưng hơi hôi! - Vâng, tại cháu đóng cửa đi miết.. - Mở ngay cái cửa sổ kia ra nhanh.. để không khí nó còn lưu thông chứ! Gã lúi húi vào góc nhà, nắn cái đít quần kaki màu vàng úa rút ra được cái ví màu đen. Gã say sưa đếm tiền, đôi tay thoăn thoắt vạch xoè từng tờ 200k polime mới cứng cựa kêu "Xoèn.. xoẹt.." - Gửi bà 4 triệu! - Ơ.. đây là tiền nhà.. còn tiền điện nước đâu? - Thêm bao nhiêu nữa ạ? - 200k! - Ối.. sao nhiều thế ạ? Cháu đi 2 tháng có sử dụng gì đâu. - À.. ừ.. điện nước tăng giá hết rồi! Mau.. mau gửi để bà còn về. Gã gượng gạo rút thêm tiền để gửi cho bà, vừa bước ra khỏi cửa bà nói - Nhìn kia kìa! Trời sắp mưa rồi đấy! Liệu mà dọn quần áo vào. Gã thò đầu ra ngoài ngoái về phía đằng đông, gã chẹp.. chẹp - Cơn đăng đông vừa trông vừa chạy.. cơn mưa to quá! Lúc này, từng đám mây đen kịt đang un ùn kéo tới. Những tia chớp nhoang nhoáng kèm với sấm rện vang trời, nhìn chúng chẳng khác gì mấy chiếc xe cứu hỏa đang hú còi ầm ĩ đi chữa cháy vậy! Gã vội khua khoắng mấy bộ quần áo rồi vất tạm vào trong giường. Lúc này, tiếng bụng réo lên từng hồi.. gã mới sực nhớ là chưa có gì lót dạ. Gã mặc vội cái áo dài tay, ra ngoài đi ăn. 30 phút sau.. gã lê lết cái thân về phòng, nhìn gã ướt nhèm, mồ hôi tuôn ra như tắm, tóc tai bơ phờ, hai mũi khịt khịt, miệng ho từng tiếng, gã rên rỉ - Ốm.. ốm thật rồi! Gã chỉ kịp lấy cái khăn mặt lạnh đắp lên trán rồi.. ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Cơn mưa to thế mà đến nữa đêm, trời mới nổi cơn cuồng phong thịnh lộ, gió rít lên từng hồi, cánh cửa sổ buổi chiều còn đóng kín mà giờ tháo tung ra đập phành phạch vào tường.. Lúc này, sấm chớp nổ ầm ầm đinh hết cả tai.. rồi mưa.. mưa rào thật rồi, ôi sướng quá! Ôi mát quá! Gã đang ngủ cũng phải chồm dậy. Trong màn đêm tối như mực, gã lần sờ.. lần sờ công tắc điện, bật "Tách.." một phát mà đèn có sáng đâu, chắc mất điện thật rồi! Ngoài trời mưa rét quá! Sấm giật vang trời, Ánh chớp nhoang nhoáng xuyên qua cửa sổ.. rồi in hình lên bức tường nhà, cứ như thể phòng trọ là cái rạp chiếu phim vậy! Có lúc, gã nhìn thấy hình con vật.. có lúc lại ra hình người và có lúc lại ra.. những bóng ma. - Ôi.. sợ quá.. khiếp quá! Gã lập bập nói rồi co rúm mình lại sợ hãi. Tuy rằng, gã đỡ sốt hơn.. thế nhưng chân tay vẫn còn lạnh toát, run lên bần bật. Cánh cửa sổ vẫn va đập vào tường gây tiếng động đã làm gã không sao ngủ được. Gã lổm nhổm.. bò lò dò từng bước.. từng bước thật chậm dãi, gã nhắm chặt đôi mắt, hít một hơi thật sâu rồi.. rồi mới đủ can đảm để bấu víu vào cái cửa sổ.. định kéo chốt lại. Ai ngờ.. ai ngờ, ngoài hành lang có một bóng đen xuất hiện, đôi tay lạnh lẽo, lạc lõng cầm.. xiết chặt kéo gã ra ngoài. Ngoài trời, tiếng mưa gào ào ào, tiếng gió thổi qua lỗ thoáng phía trên rít lên từng hồi "Ù.. u.. u.." nghe thật khiếp sợ. Toàn thân gã run rẩy.. lạnh toát.. nổi hết cả da gà, tóc tai, tóc gáy dựng đứng lên. Thần hồn nát thần tính, gã mở choàng mắt ra. Trước mắt gã là một bóng đen u ám, cơn gió thổi qua làm làn tóc dài bay bốc lên ve vãn đôi tay của gã, sợi tóc bay đến đâu là da thịt gã lạnh toát đi đến đó, gã.. gã sợ quá la lớn - Ôi.. Ma.. ma.. Hai hàm răng cứng nhắc lập bập vào nhau kêu "Lách.. cách".. chân tay gã thì cứng đờ không cựa quậy. - Ôi.. ôi ma.. ma! Mẹ.. mẹ ơi cứu con! Gã thảng thốt kêu lên.. rồi rụt tay lại, bò lăn bò càng ra sàn.. Ù.. u.. u.. Đột nhiên, "Đoành.. đoành" tiếng sét kêu đanh trời kèm tia chớp lập loè loáng qua khe cửa sổ.. vô tình làm tôn vinh bóng ma kia, gã.. gã sợ đến phát tè, gã quỳ xuống.. ú ớ khấn cầu - Con.. nam mô.. a di.. đà phật Con.. nam mô.. a di.. đà phật Con.. nam mô.. a di.. đà phật Lan ơi! Lan ơi.. em sống khôn thác thiên.. em đừng.. em đừng.. " Chưa kịp nói dứt câu, phía ngoài cửa sổ đã có tiếng nói hắt vọng vào - Minh.. Minh ơi! Minh.. Minh ơi! Ối giời ơi.. ba hồn bảy vía thằng Minh, gã gập đầu lia lịa, cúi lạy như bổ củi - Lan.. Lan ơi! Lan.. Lan ơi! Anh xấu trai lắm! Đừng.. đừng đùa.. đừng trêu anh nữa.. hu.. hu Có lẽ, từ lớn đến bé chưa một lần nào lại khiến.. gã sợ hãi đến như vậy. Mặt xanh như đít nhái, gã ngồi co rúm lại ở góc phòng, đầu cúi xuống sàn, hai tay che chặt lấy đôi tai.. gã cứ rên" Ừ.. ừ.. ừ ". Vừa kịp lúc, đèn bật.. cả căn phòng sáng choang bừng lên sức sống. Gã vẫn chưa dám ngấc đầu lên. Ngoài cửa, tiếng gọi vẫn vọng vào - Minh.. Minh ơi! Chị.. chị.. chị Kiều đây! Nghe tiếng nói thân quen, gã mới ngẩng đầu lên từ từ.. đôi mắt gã cay xè vẫn còn tờ mờ nhá nhem.. gã nhíu mày nhìn hắt ra. - Ơ.. ơ.. chị.. chị Kiều! Lúc này, gã mới dám đứng dậy bước ra.. mở cửa phòng. - Úi giời.. sao toàn mùi rượu thế này! Gã quát lên la lớn tỏ vẻ nam tính để che đậy đi phần nào sự sợ hãi trong con người gã. Gã hỏi tiếp - Đi đâu mà uống say thế này hả chị? Chị Kiều say mèm, dặt dẹo bám vịu vào cửa sổ, thân hình chị vẫn còn đang đung đưa theo làn gió. Chị nói lẩm bẩm - Uống.. uống nữa đi! Gã dìu chị vào phòng, đặt khẽ khàng rồi vật chị nằm lên giường. Có lẽ vẫn còn say hơi men, chị ngoái đầu sang bên này, vật đầu sang bên kia, hai tay đập" Phành.. phạch "vào chiếc lạch giường. Gã than thở - Sao hôm nay uống nhiều thế không biết? - Kệ.. kệ chị! Uống.. uống nữa đi! Chị khua tay ôm.. ghì kéo gã sà vào lòng. Quá bất ngờ, gã nằm đè lên người chị, hơi men từ mồm chị thở hắt ra.. gã không chịu được ngoái sang một bên. - Anh Quang.. anh Quang ơi! Em yêu anh.. Nói xong, chị ngấc đầu lên định hôn gã. Thật nhanh gã giãy giụa thoát ra, đứng phắt dậy. - Em.. em Minh đây! Em Minh đây mà.. chị ơi! - Minh.. Minh nào! Anh Quang ơi! Sao lại bỏ em. Gã ngồi phịch xuống đất, thở dài - Ôi thôi lại thất tình nữa rồi! Gã lấy cái chăn nhung định đắp cho chị. Đột nhiên, chị ngồi phắt dậy, lao về phía gã, ôm chầm rồi.. nôn thốc nôn tháo! Bao nhiêu mật ngọt cuộc đời phun thẳng vào người gã, gã la lớn - Éo ôi.. chết.. chết tôi rồi! Gã đẩy chị ra, dìu chị ngồi xuống sàn tựa vào thành giường, gã hỏi - Chìa.. chìa khóa phòng chị đâu? - Phòng.. phòng nào? Chị nói ú ớ rồi nằm phịch xuống sàn. Gã nắn sờ hai túi chẳng thấy chìa khóa đâu, gã lao vào góc phòng, lục hòm tôn lấy ra hai bộ quần áo. Gã kệ cho chị ngủ dưới sàn, gã lau vội bãi trớ sạch sẽ.. rồi mới lao ra nhà vệ sinh để thay quần áo. Lúc này, trời cũng ngừng mưa. Không gian yên tĩnh trở lại, cũng là lúc gã ra khỏi nhà vệ sinh bước vào phòng. Nhìn chị Kiều nằm đờ đẫn, ngủ ngon lành, gã xuýt xoa - Khổ thân chưa kìa! Yêu mới chả đương! Mệt quá! Gã buột miệng phọt ra.. rồi bế chị đặt nhẹ nhàng nằm trên giường. Lúc này, gã lần sờ.. cửi cúc áo của chị ra.. từ từ.. từ từ từng cái một. Cúc bung ra đến đâu, gã nuốt nước bọt đến đó. Chưa một lần nào được sờ.. được chạm vào cơ thể nữ giới, gã vẫn ngài ngại. Cúc áo thứ ba vừa bung ra, chiếc áo ngực đỏ choé đã lòi hẳn ra ngoài để lộ rõ bộ ngực phổng phao, trắng nuột nà. Gã.. gã.. xựng người lại. Dục vọng nổi lên, gã định xé bung chiếc áo ngực ra.. chẳng hiểu thế nào.. mà gã chần chừ rồi thôi. Gã cửi hết cái áo dài ra.. lấy tạm áo sơ mi của mình rồi mặc nhanh vào cho chị. - Còn.. còn chiếc quần dài nữa! Gã nghĩ thầm một lúc.. rồi nhanh tay choàng cái chăn nhung lên đắp che hết phần thân thể của chị. Lúc này, gã mới dám.. thò hai tay luồn vào trong chăn.. từ từ.. lần sờ đến cái cúc quần. Chưa kịp tháo, tiếng thở phì phò của chị.. và dưới áp lực của bụng cái cúc quần bung ra. Gã sung sướng kéo từ từ cái quần dài ra. Ném cả áo và quần vào một xó, gã mới dần rà bò lên giường đi ngủ. Chiếc gường đơn chỉ rộng có mét sáu, rung lên kêu" Két.. két.. Không gian chật chội giờ lại phải nằm hai người, biết phải làm sao đây. Chẳng nghĩ nhiều, gã vơ tạm cái gối đặt ở giữa hai người làm vách ngăn cách.. cả gã và chị chìm dần.. chìm dần vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, con gà tre của nhà hàng xóm gáy te.. te.. làm gã bừng tỉnh. Cái chăn xệ xuống dưới sàn từ lúc nào không hay biết, để lộ ra cái chân nõn nà của chị đang gác lên thân thể mình, gã choàng mắt mở to, nói lắp bắp - Sao.. sao lại thế này! Ôi thôi, tấm thân ngọc ngà trần như nhộng của gã phơi ra. Gã ngoái đầu sang chị Kiều, cả thân hình tròn trĩnh.. nước da trắng mềm như bánh trôi của chị đập ngay vào mắt. "Bánh bao" của chị phổng phao nóng hôi hổi cọ xát vào người gã. Gã hoảng sợ, vỗ nhẹ vào người chị, nói to - Chị.. chị Kiều! Dậy.. dậy đi. Chị vẫn ngái ngủ, nói thều thào - Trật.. trật tự cho chị ngủ! Nói xong chị vặn mình, úp mặt vào tường ngủ tiếp. - Chị.. chị.. dậy đi.. sao.. sao lại thế này! Lúc này, chị mới quay người lại, khẽ mở mắt.. mỉm cười với gã.. nói thì thầm - Em.. em dậy rồi à! Tối qua vật vã thế, sao không đi! - Thế.. thế này là sao ạ? - Tối quá.. em khoẻ lắm.. giỏi lắm cơ! Chị khều cái chăn lên choàng cho hai đứa. Chị nói tiếp - Em.. em không nhớ gì à? Tối quá, chị và em đã.. Gã sốt ruột ngắt lời - Đã.. đã làm sao? - À thì.. thì làm chuyện ấy đấy! - Làm cái gì cơ! - Khiếp! Nhìn thế mà khoẻ ra phết! - Chị.. chị đừng đùa em. Gã vừa nói.. nước mắt cứ ứa ra như thế bị uốt ức lắm! Bây giờ, gã mới để ý đến sự khác lạ của cơ thể mình. Gã thấy tê tê đầu lưỡi, gã hất tung chăn ra ngoài, ngoái xuống đưa mắt về phía thằng nhỏ.. nhìn nó oặt ẹo.. lơm nhớp.. nhày nhụa.. đau rát khiến gã quặn lòng. Tự nhiên, gã khóc.. khóc.. như chưa bao giờ được khóc. Nhìn gã như thể vừa mất đi cái gì quý giá lắm! Nhìn gã đáng thương vô cùng. Gã nằm thút thít một hồi lâu, rồi gồng mình gào lên giọng chua xót - Tôi.. tôi.. mất cái ngàn vàng rồi! Trời ơi! Nói hết câu, gã nằm vật ra giường, đôi mắt mở tháo láo, hai hàng lệ chảy ướt đẫm bờ vai. Còn Kiều.. chị ta chẳng quan tâm.. cứ nằm co ro ngủ tiếp. Bắt đầu 05/08/2019 Kết phần III 08/08/2019 Còn tiếp.. Các bạn nhớ đón đọc phần IV SỰ THẬT BẤT NGỜ CHUYỆN TÌNH XÓM TRỌ Tác giả Trần Lân Thể loại Tình cảm - Ngôn tình Trạng thái Đang hoàn thành Phần IV SỰ THẬT BẤT NGỜ Tóm tắt Sau phần III đầy hấp dẫn, kịch tính được đẩy lên cao trào. Hôm nay, Ấu Kỳ xin gửi tiếp tới Khán thính giả phần IV của Truyện ngắn CHUYỆN TÌNH XÓM TRỌ với tựa đề SỰ THẬT BẤT NGỜ qua giọng đọc khá lôi cuốn của chính tác giả TRẦN LÂN. Bây giờ, để tiện cho việc theo dõi, Ấu Kỳ xin tóm tắt sơ lược nội dung ở phần III như sau Sau hai tháng đi công trình, Minh về lại xóm trọ. Minh không biết chuyện gì chỉ cho đến khi chị Đại chủ quán nước nói với Minh tháng trước có người tự tử trong phòng trọ. Bối rối quá! Minh sà vào phòng trọ đầu dãy để hỏi tình hình. Thật may sao khi biết sự thật là không phải chị Kiều.. mà là con Lan "nhái" ở tầng 2 vỡ lẽ Minh rên lên vì sung sướng cho đến khi màn đêm buông xuống. Trong khung cảnh mưa to, gió lớn, sấm chớp giật vang trời.. Kiều về trong bộ dạng say khướt.. lấm lem như một hồn ma. Minh cứ tưởng con Lan "nhái" về trêu chọc Minh.. Minh vật lộn sợ hãi đến đái cả ra quần. Trời tạnh mưa cũng là lúc điện có trở lại, nhờ ánh đèn mà Minh đã nhận ra Kiều. Sau nhiều giờ vật lộn để thay quần.. thay áo.. đắp chăn cho Kiều.. Minh mệt mỏi quá ngủ lúc nào chẳng hay. Sáng dậy, Minh giật bắn mình, hoảng hốt khi Minh và Kiều tay trong tay đang ôm ấp nhau trên giường. Chị Kiều nói sự thật rằng hai người đã làm chuyện ấy! Minh hoảng hốt, đau xót hét lên "Tôi.. tôi mất cái ngàn vàng rồi! Trời ơi!" Nội dung phần IV Nắng thoi thóp lên quá đầu giường, tia nắng phập phùng chiếu thẳng vào người gã. Mặc cho Kiều gào.. Kiều gọi.. nói thế nào, gã đều chẳng mảy may. Gã nằm đờ đẫn, hai mắt trợn trừng.. có lẽ nào gã lại bị tự kỷ nhỉ? Nhìn gã tội nghiệp quá! Nếu là tôi.. thì tôi.. tôi đã cho Kiều lên cầu rồi.. cho chị vào vạc dầu rồi cũng nên. Chẳng ai như gã cả, mỡ đến miệng mèo con chê. Ahihi Sau cú sốc đầu đời ấy! Gã suy sụp thực sự, gã chẳng thiết đi làm. Gã đã bỏ về quê ở Kim Sơn, Ninh Bình. Sáng nào cũng vậy, gã chỉ biết ra bãi biển ngồi im thin thít.. nghe và ngắm nhìn những con sóng bạc đầu kia đang từng lớp.. từng lớp vỗ vào bờ. Đàn hải âu trắng muốt, kêu thất thanh, chao liệng ngay trên đầu.. mà gã nào có hay. Nắng sớm lên rồi.. làm chói mắt, gã nhíu mày, chớp mắt ngoái nhìn đằng xa, những con thuyền đang căng buồm no gió, dập dìu đạp sóng phi nhanh ra khơi.. bóng con thuyền cũng khuất dần.. chìm dần rồi cũng tan biến theo bọt sóng. Nghe sóng biển vỗ "Rì.. rào.." Tự nhiên, trong đầu gã lại ngân nga lên những câu hát du dương "Chỉ có thuyền mới hiểu Biển mênh mông nhường nào Chỉ có biển mới biết Thuyền đi đâu về đâu Những ngày không gặp nhau Biển bạc đầu thương nhớ Những ngày không gặp nhau Lòng thuyền đau rạn vỡ.." Thế đấy! Chỉ ngồi nghe biển hát thôi mà lòng gã cũng dần nguôi ngoai, sóng biển chẳng khác gì một vị thuốc trị liệu cả, thật là vi diệu. Ấy thế mà cũng hai tuần rồi, tháng 7 mưa ngâu có còn đâu.. bỏ lại đằng sau những ý nghĩ, những câu hỏi luôn giằng xé, thôi thúc gã, khiến gã phải quay lại xóm trọ để đi tìm lời giải cho riêng mình. Đợi cho đến đầu tháng 8, gã mới trở lên phòng trọ. Vừa đến đầu dãy.. như một thói quen, gã lại ngoái vào phòng chị Kiều. Lần nào cũng vậy, cánh cửa đều khép im lìm, trong phòng tối om om. Cảnh sắc chẳng mấy thay đổi, chỉ có gã.. có gã là thay đổi thôi! Lần này, gã quyết tâm, quyết tâm muốn gặp chị Kiều để hỏi cho ra lẽ, chứ để như thế này chắc chết mất! Cả ngày hôm đấy, gã chằn chọc, loay hoay. Gã hết nằm.. lại ngồi, hết thức.. lại ngủ, hết nghe nhạc.. lại xem phim mãi mà chẳng hết ngày. Chỉ cho đến khi đồng hồ điểm 19 giờ, gã mới chịu nhoài người ngoái ra ngoài. Trời đã tờ mờ tối, ấy vậy chị Kiều vẫn chẳng thấy tăm hơi, ruột gan gã nóng hừng hực. Bỗng. "Cạch.. cạch.. cạch" gã đinh ninh - Đúng.. đúng tiếng guốc này rồi! Tiếng guốc của chị Kiều đây mà! Gã reo lên vui sướng đến nỗi.. quên cả mặc áo, gã lao ngay ra ngoài cửa, phi thân ra hành lang. - Chị đây rồi! Mong như mong mẹ về chợ, gã tíu tít hỏi chị - Chị làm gì mà giờ mới về? - Đi làm chứ đâu. - Làm gì thì cũng phải biết đường mà về chứ! - Ơ.. về quê được mẹ tẩm bổ nhiều giờ lú à! Đi làm có ca có kíp đến giờ mới được.. Chẳng cho chị nói hết câu, gã cầm tay.. xềnh xệch lôi chị vào phòng gã. Đặt chị ngồi xuống dưới ghế, gã có để cho chị thở tý nào đâu, gã hỏi như lấy được - Em nhớ chị phải mò lên đây này! - Nẫu ruột.. nghe phát chán! Nhớ tui làm gì? - À.. ừ.. Thấy mặt gã dần chuyển sắc ửng hồng, chị lại chọc quê thêm câu nữa - Ái chà chà.. biết tỏng rồi nha! Về quê kiếm được con nhỏ nào.. giờ lên mời chị ăn cưới hở? - Đâu.. đâu có! Em lên hỏi chị vụ hôm trước! - Lỡm!.. đàn ông gì mà nhớ lâu thù dai quá! Tui quên rồi! Xí.. - Nhưng.. nhưng em vẫn phải hỏi? Nếu có lỡ.. thì em còn phải có trách nhiệm với chị chứ! - Ái chà chà! Thế trách nhiệm thế nào với tui đây? - Thì.. em.. sẽ.. - Sẽ làm gì.. làm gì hở? - Cưới chị! Em sẽ.. cưới chị! Nói xong gã thở hắt ra nghe rõ cả tiếng "Phù.." chị Kiều suýt cười.. những vẫn cố nhịn, chị hỏi tiếp - Thế.. nhỡ tui không đồng ý thì làm sao? - Nhưng đã lỡ rồi.. em sẽ cưới chị.. cưới.. cưới thật đấy! Nhìn vẻ mặt gã quyết tâm lắm! Nghe quá cảm động, mặt chị chùng dần.. chùng dần xuống. - Em đừng nói nữa! Chị gái già.. chẳng xứng với em đâu! - Kệ em.. em.. vẫn.. Không để cho gã nói hết câu, chị ngắt lời đứng phắt dậy - Thôi! Chị mệt rồi.. chị đi tắm đây! - Em chưa nói hết mà.. chị hay nhỉ? Chẳng đoái hoài câu nói của gã, chị đi từ từ.. từ từ ra cửa. Gã nấn ná gọi lại - Chị.. chị Kiều! Ơ.. ơ Chị vẫn đi.. cho đến khi gần ra đến cửa.. Từ đằng sau, gã đã lao tới.. ôm chầm lấy chị.. gã ghì.. gã kéo chị vào trong. Hai tay chị cố giằng xé.. gỡ đôi tay chắc nịch, khô ráp của gã. Chẳng hiểu gã lấy sức mạnh ở đâu mà.. mà hôm nay lại bạo dạn thế không biết? Cố mãi chẳng được.. chị thả phịch đôi tay xuống.. mặt ngước lên. Tự nhiên, hai hàng lệ của chị cứ ứa ra.. từ từ chảy xuống từng giọt.. từng giọt lên đôi tay rạm nắng của gã. Còn gã.. gã vẫn ôm chị xiết chặt.. mặt úp sát vào lưng.. gã cũng khóc thật rồi! Gã càng nhíu mày.. hàng lệ càng tuôn ra làm ướt đẫm, loang lổ cả một góc lưng của chị. Mới đầu, chỉ thút thít thôi.. dần rà hai chị em ôm nhau mà khóc.. khóc như chưa bao giờ được khóc. Chị nấc lên từng tiếc, nói thều thào - Chị.. chị xấu hổ lắm! Chị không xứng đáng! Hu hu hu - Không.. không.. chị đừng nói nữa! Hu hu hu Hai chị em đổi dần cách xưng hô từ lúc nào chẳng hay. - Em.. em cũng.. nhưng mà.. làm sao đây? Hu hu hu - Anh.. anh hứa.. cùng em đi hết cuộc đời! Hu hu hu Từ cái thằng đần thối! Tối nay, gã thả câu nào chết câu đó.. cắt phát nào đau phát đó.. gã đã làm chị Kiều gục xuống. Hai tay ôm chầm lấy gã, chị ngước từ từ.. từ từ lên nhìn gã. Trong căn phòng tối nhá nhem.. ánh đèn hắt vào làm đôi mắt chị chẳng khác gì như hai giọt sương đêm.. long lanh và đẹp vô cùng. Chị khép hai hàng mi.. ngấc đầu lên từ từ.. đôi môi cứ như được cài đặt sẵn đang hướng lên về phía gã. Gã bắt chước làm theo cũng nheo mắt.. từ từ hạ đầu mình xuống.. đôi môi như có một lực hút vô hình đang hướng về đôi môi của chị.. hơi thở dần dần hòa quyện.. Không gian yên tĩnh đến lạ lùng, gã nghe rõ mồn một tiếng thở hổn hển, tiếng tim đập "Thình.. thịch" còn có cả tiếng "Vo ve" của lũ muỗi nữa chứ! Gã đang xao xuyến.. đê mê.. tiếng thở ngày một.. ngày một gần hơn. Thế rồi.. thế rồi.. đôi môi chị đã chạm.. đã chạm vào đôi môi gã thật rồi. Cảm giác ấy lãng mạn làm sao.. khác lạ làm sao. Giác quan khá là nhanh nhạy, xúc giác của gã bắt đầu phát tín hiệu. Môi chị vừa khẽ chạm vào là gã cảm nhận thấy ngay. Làn môi mềm mại quá y như là miếng bánh cuốn vậy, chẳng cần chấm nó cũng đã mặn lắm rồi! Vị mặn của mồ hôi chị quyện với mùi thơm của son môi đã làm gã ngây ngất.. nhưng gã vẫn cảm thấy thiêu thiếu một cái gì đó, chẳng có nhẽ.. là hương vị của tình yêu chăng? Gạt nhanh ý nghĩ đó gã tiếp tục hòa vào cuộc chơi. Gã.. gã là một thằng trai tơ rung động là nhẽ thường tình. Còn.. còn chị Kiều.. chị phải biết rõ phần kết của cuộc tình vụng trộm này chứ! Thôi kệ.. ta hãy theo dõi tiếp xem sao. Lúc này, trong căn phòng đã bắt đầu phát ra những tiếng động "Tem.. tép" nghe quen lắm, như thể ai đó đang ăn một quả chanh chua vậy! Mới đầu, hai người còn đứng ở gần cửa.. thế mà giờ đã lân la ngồi ở giường rồi. Hai người hôn nhau đắm đuối đến nỗi quên cả hít thở không khí.. gã trẻ người non dạ chẳng biết cái mô tê gì hết, chị làm thế nào.. gã lại học theo cái đó. Cứ như kiểu gã là một thằng học sinh ngoan vâng lời cô giáo vậy! Cảm giác như ngồi lâu quá! Gã mỏi.. gã chủ động nghiêng mình.. nằm từ từ.. từ từ xuống giường và chị cũng nằm theo. Được đà, chiếc giường cũng run lên bần bất kêu lên từng nhịp "Rắc.. rắc.. két.. két" Chị Kiều rời ra một lúc, nói thì thầm - Em.. em có muốn biết hôm trước.. chị.. chị làm thế nào không? Gã nằm đờ đẫn chẳng thốt lên câu nào, chỉ khẽ gật đầu bắn cho chị tín hiệu là "đồng ý". Vừa mới dứt câu, chị đã mon men hôn hít từ má.. xuống cổ.. đến ngực là chị khựng lại. Chị cảm giác rõ phần da thịt gã đang nóng và run lên. Chị hôn.. khua khoắng cả hai bên ngực, tiếng "tem.. tép" phát lên không ngừng. Gã nằm im thin thít, đầu ngước về phía trên, miệng vẫn thở hổn hển, hai tay duỗi thẳng ra theo tư thế bơi ngửa. Còn chị.. chị làm theo phản xạ có điều kiện nên chẳng biết ngại ngùng.. từng kiểu cách.. từng tư thế chị đã thuần thục. Chỉ có gã.. gã thì khác.. gã chẳng biết chủ động.. gã mặc cho chị hít hà khắp nơi.. quậy khắp chốn. Mới có vài phút thôi.. thằng nhỏ nó cũng chẳng chịu nằm im. Nó bắt đầu cựa quậy.. chắc nó ngạt khí lắm.. nên cũng muốn đứng dậy thoát ra ngoài chăng? - Ôi.. thằng nhỏ nó thoát ra được rồi kìa! Gã nghĩ thầm.. nhưng không dám thò tay xuống dưới để ghì.. đè thằng nhỏ vào trong. Gã kệ.. kệ cho thằng nhỏ đang muốn bấu víu.. xục xạo.. tìm cái gỉ cái gi cái gì ý. Nhìn thằng nhỏ chẳng khác gì cái kim chích của con ong cả.. chỉ muốn trực chờ trích một phát để giải tỏa cơn khát mà thôi! Chị Kiều biết rõ chứ.. tuy chỉ động chạm ở ngoài quần chị thôi là chị đã biết tỏng cái gì rồi.. nhưng chị mặc.. chị kệ.. chị vẫn hôn hít tít mù để khỏa lấp bao ngày tháng thiếu thốn tình cảm. Khúc dạo đầu đang dần rà đến hồi kết! Thì đột nhiên "Bốp.." úi giời ơi.. - Đau.. đau quá! Gã cuộn tròn như con cuốn chiếu.. mặt gã đỏ ửng, gã cắn răng xuýt xoa - Đau.. đau quá! Sao chị lại tát? Lại tát.. em? Hóa ra chị Kiều tát thằng nhỏ một phát.. tát nhẹ thế mà gã quằn quại như thể.. thằng nhỏ bị gẫy rồi ý! - Ha.. ha.. ha Chị Kiều cười vang, khanh khánh. Mới đầu chị bò lăn trên giường.. rồi rơi phịch xuống sàn.. bò lăn cười tiếp. Cứ như thể chị bị ma nhập hay là uống nhầm thuốc trừ sâu vậy. Chị.. chị cười mà chẳng mảy may nhìn gã đang cuộn tròn đau đớn. - Chị.. chị buồn cười quá! Hahaha Đang đê mê sung sướng là thế mà chị "đốp" một phát.. làm cả "món lẩu thái siêu cay.. siêu khổng lồ" đổ hết xuống sàn rồi! Chắc là gã tiếc lắm đây! - Chị.. chị điên thật rồi! Úi ra.. đau quá! - Chị.. chị buồn cưới quá! Chị không nhịn được! Hahaha - Chị làm sao vậy? - Kệ chị.. hahahaha - Úi ra đau quá! Gã vẫn kêu đau.. thế mà Kiều vẫn vật vã cười lặc cười lè.. nhìn chẳng hợp tình huống một tẹo nào. Gã ngỡ ngàng hỏi lắp bắp - Chị.. chị bị điên à? Chị.. chị bị ma nhập à? - Ừ.. hahaha - Chị có thôi đi không! - Chị buồn cười lắm! Ha ha ha - Cười.. cười cái gì cơ chứ? - Chị cười.. vì chị "troll" được em rồi! Troll là một kiểu chơi khăm mà người ta hay đăng trên mạng. Nhưng gã vẫn ngỡ ngàng, tíu tít hỏi - Là thế nào? Em chẳng hiểu? - Nghĩa là.. giữa hai ta chẳng có chuyện gì hết! - Ơ.. ơ.. - Tối hôm đấy, chị chẳng làm gì em.. và em cũng chẳng làm gì chị. - Ơ.. ơ - Hôm đấy mùi rượu chị phả vào mặt em, khiến em cũng say, ngủ như chết trôi, còn biết cái gì đâu? Vẫn theo đà chị nói tiếp - 3 giờ sáng chị lạnh quá.. khi tỉnh dậy thấy em nằm co quắp, chị đắp chăn ủ ấm cho em thôi! - Nhưng sao em.. sao em lại trần như nhộng ạ? - Ừ thì.. mới đầu chị cảm kích và cũng rung động một tí.. chị cởi hết quần áo em ra.. chị định quậy tới bến đấy! Thấy em nằm bất động.. chị thôi! - Nhưng.. mà.. sao.. - À ừ.. chị đùa cho vui ý mà! Hahaha Chị nằm quằn quại trên sàn cười lắc lẻ nhưng.. ánh mắt không dấu đi được những hạt long lanh.. hình như chị khóc thì phải? Chị khóc vì lẽ gì cơ chứ? Có lẽ nào là khóc vì cười ra nước mắt hay chăng là khóc vì.. trót lỡ trao thân. Khó hiểu quá! Nhìn gã mà xem.. gã cũng rơm rớm nước mắt rồi.. chắc là gã vẫn đau. - Chị chơi ác quá! Huhuhu - Có thế thôi.. mà đã tưởng ăn dưa bở rồi! Ha ha ha hic hic Hóa ra, gã chỉ nói thế thôi! Chứ thực sự, gã.. gã đang vui sướng lắm! Bởi vì.. bởi vì gã vẫn chưa MẤT CÁI NGÀN VÀNG! Ahihi Bắt đầu 08/08/2019 Kết phần IV 11/08/2019 Còn tiếp.. Các bạn nhớ đón đọc phần V MỐI TÌNH ĐẦU CHUYỆN TÌNH XÓM TRỌ Tác giả Trần Lân Thể loại Tình cảm - Ngôn tình Trạng thái Đang hoàn thành Phần V MỐI TÌNH ĐẦU Tóm tắt Sau phần IV đầy hấp dẫn, kịch tính được đẩy lên cao trào. Hôm nay, Ấu Kỳ xin gửi tiếp tới Khán thính giả phần V của Truyện ngắn CHUYỆN TÌNH XÓM TRỌ với tựa đề MỐI TÌNH ĐẦU qua giọng đọc ru dương của chính tác giả TRẦN LÂN. Bây giờ, để tiện cho việc theo dõi, Ấu Kỳ xin tóm tắt sơ lược nội dung cốt truyện ở phần IV như sau Sau cú sốc đầu đời ấy! Minh suy sụp tinh thần, gã chẳng thiết đi làm. Gã đã về quê ở Kim Sơn, Ninh Bình. Trong đầu Minh luôn giằng xé, thôi thúc phải gặp cho được chị Kiều để hỏi cho ra lẽ. Đầu tháng 8, Minh lặn lội từ quê lên xóm trọ. Việc đầu tiên của Minh là phải gặp chị Kiều. Cả ngày hôm ấy Minh chờ.. Minh đợi cho đến khi trời tối nhá nhem mà vẫn chẳng thấy tăm hơi của chị Kiều đâu. Đang tuyệt vọng, bất chợt Minh đã nghe thấy từng tiếng chân của chị Kiều về. Quên cả khoảng cách chị em, Minh lao ra, kéo xềnh xệch chị Kiều vào phòng mình. Kìm nén cảm xúc đã lâu, Minh tra.. Minh hỏi chị không ngừng. Trong khoảng khắc mong manh ấy! Minh đã để cho tình cảm lấn át đi lý trí.. để rồi.. để rồi hai chị em đã ôm chầm lấy nhau và cùng trao nhau nụ hôn đắm đuối. Tưởng chừng như giây phút đê mê ấy được kéo dài thêm thì bất ngờ chị Kiều dội một gáo nước lạnh làm tan vỡ mất bầu không khí lãng mạn đó. Chị Kiều cười sặc sụa, quằn quại như bị ma nhập. Nhưng chính lúc đó, Minh đã biết được một sự thật rất đỗi bất ngờ. Đó là, Minh vẫn còn trong trắng chưa bị mất cái ngàn vàng. Biết được sự thật! Minh âm thầm sung sướng trong sự đau đớn tột cùng của thể xác. Nội dung phần V Cả đêm gã chằn chọc không sao ngủ được, một phần vì cái kết quá đỗi bất ngờ và một phần vì sung sướng khi biết mình vẫn còn là GÃ TRAI TƠ. Cảm giác đó thật là thanh thản và vô thường biết nhường nào. Ặc.. ặc.. Sáng hôm sau, gã dậy từ rõ sớm, mở cửa bước ra.. gã hít một hơi thật sâu - Sướng.. ôi sướng quá người ơi! Gã vươn vai, dạng háng, đấm, đá mấy đường quyền mà có lần gã đã học lỏm được ở võ đường Thanh Sơn "Chát.. hự.. chát.. hự!" Đưa mắt nhìn nàng Khuyên đang lộn nhào, hót líu lo trong cái lồng nhỏ xíu treo ở tầng 2, trước phòng trọ của gã Quân "lé", gã huýt sáo - Êi ra.. Thương em quá! Muốn thoát ra khỏi lồng rồi hở? Tặc lưỡi 1 phát.. gã bĩu môi, đưa mắt tăm tia chú Cu Gáy ở lồng bên - Hmm.. Ngươi! Suốt ngày chỉ biết "gù.. gù" mà thôi, tốn thóc quá mà! Thường ngày, giàn hoa Sử quân tử vẫn buông mình từng chùm.. từng chùm đỏ ưng ửng phơi ra trước mắt mà gã nào có hay. Ấy thế hôm nay, gã lại "Chẹp.. chẹp" cái môi khen lấy khen để, thật là nực cười quá xá - Úi giời! Hoa nở đẹp.. đẹp quá! Thế đấy! Vị thế của gã đã khác rồi.. gã ỉ ôi và yêu đời đến não lòng. Chuẩn bị đi làm, gã nhanh chân bước vội ra hành lang. Chưa kịp khóa cửa, gã đã nghe thấy dưới cổng khu trọ đã huyên náo, tiếng người huýt sáo không ngừng, đám sinh viên ở dưới tầng 1 đang xoắn xít, đắm đuối nhìn ra cổng. Tiếng xe ba gác từ nãy vẫn kêu "Phạch.. phạch.." ở ngoài cổng, tiếng kêu dị thường ấy đã làm náo động cả con hẻm.. 1 lát sau nó mới chịu dừng hẳn. Được đà, đám sinh viên phía trong sân ùa ra như ong vỡ tổ.. đứa cầm vali, thằng xách quạt.. đứa cắp túi, tiếng chân chạy ầm ầm, tiếng cười tiếng nói oang oang làm cả xóm trọ được phen vui đáo để. - Làm gì mà ầm ĩ thế nhẩy? Chắc.. có ai đó lại chuyển đến trọ rồi đây! Rõ khổ, sảy nhà ra thất nghiệp mà! Hmm.. "Chẹp.. chẹp". Gã nói thầm rồi khẽ quay mặt vào khóa trái cửa "Cạch.. cạch". Mới có 8 giờ sáng, không khí ngoài trời đã nóng hừng hực, nổ cả đom đóm mắt. Những tia nắng hanh khô phập phùng xuyên qua giàn hoa Sử quân tử rồi chiếu thẳng vào đôi mắt gã. Khẽ dụi mắt, chớp chớp vài phát gã mới dám mở mắt ra. Gã vừa mở mắt nhìn xuống cũng là lúc nàng bước vào. Đặt khẽ cái vali màu hồng nhạt xuống nền sân bê tông. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh. Nàng ngoái ngang.. ngoái dọc, nhìn trước.. ngó sau, ngước xuống.. trông lên. Vô tình ánh mắt của nàng đã nhìn thấy gã, nàng ta muốn nói điều gì đó.. nhưng ngại bỏ khâu trang nên nàng khẽ cúi người tỏ vẻ như muốn chào gã. Từ trên cao, gã cũng cúi xuống nhìn nàng. Cái mặt tỏ vẻ tỉnh bơ.. thế nhưng đôi mắt gã vẫn chăm chú, tăm tia nhìn trộm nàng qua cặp kính râm giọt lệ. Gã nhìn khá rõ.. gã nhìn chằm chằm vào cái vóc dáng cao ráo, hao hao gầy của nàng, gã xuýt xoa - Ôi giời ơi! Con gái nhà ai mà đẹp thế nhẩy? Nếu như còn ở quê.. thì có lẽ gã cũng chẳng bận tâm làm gì.. Bởi dĩ, lâu nay con gái quê mà có dáng cao ráo như thế thì người đời hay đặt điều là "dài lưng, tốn vải" chẳng làm được trò trống gì. Thế nhưng, ở nơi đây.. tại thành phố này người ta hay gọi các nàng bằng cái tên rất là sang miệng, đó là những cô gái chân dài.. nghe có phê không các bác? Gã đắm đuối nhìn nàng. Nàng ta mặc cái quần bò bó sát, khoe rõ đôi chân dài miên man, thẳng tăm tắp. Cái áo màu xanh lam mà ngày xưa gã cũng hay mặc để đi tình nguyện được nàng khoác ở ngoài mặc phanh ra để lộ cái áo phông đen thùi lùi. Nước da kiêu sa, ngọc ngà của nàng được ẩn mình qua cái áo phông màu đen đó. Nàng sở hữu một mái tóc dài ngang tới chấm mông, đang để suông bay phất phơ trong gió. Toàn thân nàng toát lên 1 vẻ đẹp hoài niệm của một cô thôn nữ chính hiệu. Gã ta tò mò, chần chừ dõi mắt theo từng bước chân của nàng và gã đang tăm tia xem nàng trọ ở phòng nào? Tầng nào? - Ơ.. nàng đang lên tầng 3! Ơ kìa.. không phải chứ? Gã ta hưng hửng cái mặt lên, đôi mắt nhìn thẳng vào phòng trọ đối diện bên kia tầng đang mở phanh cửa ra. Gã lẩm bẩm - Chẳng có nhẽ.. có lẽ nào.. ơ đúng rồi! Gã ta nói lắp bắp một hồi. Thì ra, nàng ta trọ trên tầng 3 ở phòng đối diện với phòng gã mới chết chứ! Vừa đến cửa phòng, nàng ta bỏ khẩu trang rồi khẽ hất nhẹ mái tóc đen huyền, hương thơm nhè nhẹ theo làn gió bay quyện qua người gã. Gã ngước mặt lên, hai hàng mi khem khép lại, gã hít hà rồi thốt lên - Ôi mùi bồ kết đây mà! Thơm.. thơm quá! Nhờ hương tóc bồ kết ấy đã khiến gã nhạc nhiên và ấn tượng vô cùng. Gã định nấn ná sang làm quen.. nhưng thời gian không cho phép. Gã xuống sân nhanh tay dắt con xe máy SH màu trắng "Ngọc Trinh" ra để đi làm. Đạp khẽ chân chống, bóp phanh rồi khởi động. Tiếng xe ga kêu "xè.. xè" rất êm tai. Cả ngày hôm đó, gã vùi mình vào công việc chẳng mảy may nhớ tới nàng. Gã đâu có biết, sau này nàng sẽ làm thay đổi cả cuộc đời gã. Cuộc đời gã sẽ đi về đâu? Gã lựa chọn lối rẽ nào? Gã phải nếm trải vị ngọt hay phải nuốt nghẹn vị đắng của cuộc đời. Nhưng thôi giờ hãy theo dõi tiếp nhé! Chiều tối hôm đó, gã về phòng. Vẻ mặt buồn bã, mệt mỏi của ngày hôm trước tạm quên đi, thay vào đó là vẻ mặt trầm ngâm, vô tư lự. Gã hồn nhiên đi tắm. Vẫn như mọi lần, gã lại nghêu ngao thả giọng. Nhưng hôm nay thì khác, gã không hát bolero nữa mà thay vào đó là hát bài trữ tình bằng tiếng anh mới ghê chứ! À mà bài gì ý nhỉ? Nghe láng máng là bắt đầu bằng 2 tiếng "Hello" thì phải? "Hello! I've been alone with you, inside my mind. And in my dreams I've kissed your lips, a thousand times. I sometimes see you pass outside my door. Hello! Is it me you're looking for? I can see it in your eyes, i can see it in your smile. You're all I've ever wanted and my arms are open wide. Cause you know just what to say and you know just what to do And I want to tell you so much.. I love you.." Nghe mùi mẫn quá xá luôn! Lần đầu nghe gã hát mà cứ ngỡ là Lionel Richie hát chứ! Khì.. khì.. Tiếng hát ngọt ngào của gã vô tình phảng phất bay sang phòng nàng. Không kìm được sự tò mò, nàng ra ngoài hành lang ngơ ngác, vểnh tai nghe ngóng và.. đôi mắt nàng đã dừng lại tại khung hình là phòng trọ của gã. Tiếng hát đó có làm rung động được trái tim của nàng không ta? Gã chẳng đoái hoài.. gã hát theo bản năng. Ngày thường, chỉ có chị Kiều là người hâm mộ của gã thôi. Ấy nhưng tối nay lại có thêm một người hâm mộ mới, đó là nàng. Bầu trời ngày một tối dần, không khí nóng ngột ngạt không thở nổi. Hơi nóng của bốn bức tường phả ra hầm hập. Mùi thoang thoảng của khóm hoa Quỳnh dưới sân bay nhè nhẹ, lan tỏa rồi bay vào phòng đã làm gã hưng phấn, mê mẩn ngắm nàng qua ô cửa sổ nhỏ. Căn phòng nhỏ bên kia bật điện sáng choang. Dưới ánh đèn tuýt, nàng mải miết lau chùi, dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc. - Rõ khổ! Một mình làm chắc mệt lắm đây! Gã thở ra cái giọng tỏ vẻ thương tiếc cho nàng. Nhưng cuộc sống là thế mà, ai đi thuê phòng mà chả vậy! Cả đêm hôm ấy, gã không sao ngủ được. Gã ngồi đó ngư một pho tượng, gã để mặc cho lũ muỗi bay "vo ve" đang chích, đang xâu xé thân xác gã. Chẳng hiểu thế nào, cứ đặt mình là hình bóng nàng lại hiện ra trong tâm trí gã. Có lẽ nào gã lại tương tư nhỉ? Ý nghĩ đó luôn thôi thúc.. khích lệ gã. Gã chằn chọc, đắn đo tìm một lý do để sáng mai còn bắt chuyện làm quen với nàng. Sáng hôm sau, tiếng rao bánh, tiếng bán báo náo động đã làm gã tỉnh ngủ. Gã bật dậy, mở cửa bước ra. Gã đảo mắt nhìn sang phòng nàng. Cánh cửa gỗ màu xanh dương vẫn khép im lìm, cánh cửa sổ mở hờ hơi khép lại. Giàn quần áo đủ màu sắc của nàng phơi trước cửa đang bay phất phơ trước gió. Gã nói như hắt ra - Có lẽ nào nàng vẫn còn ngủ chăng? Nheo mắt ngoái sang phòng chị Kiều, gã ngạc nhiên khi cánh cửa vẫn khóa trái từ hôm qua. Gã thơ thẩn nói lẩm bẩm - Chị này hay ghê! Đi đâu mà chẳng nói với người ta một tiếng nào cả. Vừa nói dứt lời, gã khóa trái cửa đi xuống cầu thang. Tự dưng sáng nay gã lại có hứng chạy bộ. Tiếng chân đi rón rén xuống sân, cánh cổng mở nhẹ nhàng gã nhanh chân bước ra. Gã đảo mắt nhìn quanh. Dưới chân gã, những chiếc lá khô đang cuộn mình cuốn theo làn gió kêu "xào.. xạc". Ở đầu con hẻm, chị lao công đang cặm cụi dọn rác, tiếng chổi tre quét xuống nền đường kêu lên từng hồi "Xoẹt.. xoẹt..". Đối diện cổng khu trọ, chị Đại đang chổng mông nhóm cái bếp than tổ ong, làn khói đen bay lên nghi ngút không ngừng.. đặc một mùi khét lẹt. Chị bán bánh từ nãy lượn vào giờ mới chịu đi ra, tiếng rao của chị nghe mùi mẫn quá! - Bánh mì nóng giòn đây.. bánh mì nóng giòn nào! Gã rảo bước đi nhanh ra phố Nguyễn Khang. Quang cảnh con phố lúc tờ mờ sáng ôi chao yên tĩnh quá! Hai bên đường tỏa bóng mát bởi hàng phượng vĩ xanh rì đang đung đưa, rủ bóng xuống dòng sông Tô Lịch. Con sông xưa kia vốn thơ mộng, hiền hòa là thế mà nay chuyển sắc bốc mùi thật nuối tiếc làm sao! Gã tăm tia rõi theo dăm ba người đang tong tẩy, quay tay, dậm chân, lắc hông trên mặt cầu Cót. Trong số đó đa phần là người già, chỉ có.. hình như chỉ có một cô gái trẻ thì phải? - Nhìn dáng hình quen quá! Tò mò gã nhanh chân tiến lại gần. Ánh mắt mở to, đôi chân đứng khựng lại như trời trồng, gã vô cùng ngạc nhiên khi trước mắt gã là nàng. Gã chẳng một chút ngại ngần tiến lại gần, trong khi nàng vẫn còn đang ngỡ ngàng chẳng biết gã là ai. Nắng sớm mai ve vãn mái tóc nàng, từng sợi tóc đang bay lượn trong gió, rẽ ngang rủ xuống hai hàng chẳng muộn màng và cũng chẳng ưu tư, sợi tóc nàng như có hồn làm sao. Hàng mi cong cong lượn quanh đôi mắt bồ câu âu sầu thương nhớ. Xẻ dọc khuôn trăng là cái mũi dọc dừa được tạo hóa ban tặng nó thon gọn biết nhường nào. Điểm nhấn được tôn vinh là đôi môi hờ hững khẽ mở thôi mà đã khoe đủ hàm răng trắng muốt, ngọc ngà rồi. Pha một chút gió heo may của mùa Thu Hà Nội đã làm bay màu da trắng để điểm tô cho má nàng một màu hồng nhạt của hoa Tường Vi. Gã đứng ngây ra đó như cây Lim đứng chờ gió heo may hay như.. Từ Hải chết chôn chân tự bao giờ. Khoảng khắc đó, hình bóng đó cũng đủ cho gã nhận ra rằng "Nàng.. nàng đúng là mối tình đầu rồi!". - Anh.. anh gì ơi! Anh có sao không? Nàng vừa nói, vừa khua tay trước mặt gã. - Ơ.. ơ.. anh không sao! Đôi má gã ửng đỏ vì ngại ngùng, chẳng một chút e ngại gã hỏi nàng - Có phải em là người mới chuyển tới nhà bà Tân hôm qua không? - Đúng rồi ạ!.. Nhưng sao anh biết? - À.. ừ! Anh trọ đối diện phòng em mà! - Thật thế sao? Có phải anh là người tối qua hát bài "Hello" không? Gã ngượng ngùng rồi khẽ đáp - À.. ừ.. - Anh hát hay quá! Nàng khen gã thật ư? Chả trách, gã bẽn lẽn đứng đực người ra, hai tay đan vào nhau như đang gỡ rối vậy! Chẳng cho gã hỏi thêm, nàng đã nhanh nhảu hỏi rồi - À cho em hỏi này! Trọ ở đây an ninh có tốt không anh? - Tốt.. tốt lắm em ạ! - Dạ! Lần trước em thuê phòng bên Mai Dịch mất quần, mất áo như cơm bữa anh ạ!.. con bạn nó mánh nên em mới chuyển sang bên này! Nghe anh nói em nhẹ cả người. Cứ thế hai người đứng trên cầu thì thầm, nhỏ to. Khoảng cách xa lạ ngày một được thu hẹp, nàng gần như đã quên gã là người xa lạ và còn gã.. gã như một chàng thơ đang được yêu và rung động đứng bên nàng. Từng đợt gió không ngừng quyện qua người hai đứa, cảm giác hiu hiu lạnh của mùa Thu được xua tan bằng hơi ấm, hơi thở và tình yêu đang nhen nhóm trong con người gã. Bất chợt, cơn mưa Thu từ đâu hất qua, lớt phớt thôi nhưng cũng đủ làm ướt áo nàng rồi. Cái áo thun màu trắng bó sát lấy thân thể nàng giờ cũng lấm tấm vài hạt mưa bay. Sợi tóc thuôn dài của nàng giờ cũng ướt nhèm bết bền bệt mất rồi. Còn gã.. gã kệ.. gã mặc cho mưa đang xối xả tát vào mặt, gã chỉ biết câm nín ngắm nhìn nàng mà thôi! Kết thúc buổi gặp gỡ bất ngờ trên cầu bằng cơn mưa Thu man mạt ấy! Hai đứa cùng nhau sánh bước đi bộ về khu trọ. Quãng đường có chừng vài trăm mét thôi nhưng với gã nó ngắn ngủi vô cùng, gã chỉ muốn nó dài.. dài thêm vài trăm mét nữa để có thêm nhiều phút giây hạnh phúc ở bên nàng. Về tới cổng, gã mới sực nhớ ra - Quên mất.. anh tên Minh! Còn em? - Lệ Thu ạ! Chào anh nhé! Vừa nói nàng vừa tong tẩy quay đầu rảo bước lên cầu thang, để mặc gã đứng đờ đẫn dõi theo hình bóng nàng. Trong thâm tâm, gã đang muốn nói.. muốn hét.. muốn gọi tên nàng - LỆ THU.. LỆ THU ƠI! * * *TRẦN_LÂN___✍️ Bắt đầu 12/08/2019 Kết phần V 24/08/2019 Còn tiếp.. Các bạn nhớ đón đọc Phần VI BÍ KÍP CUA GÁI bí kíp cua gái chị kiều nổi loạn chuyện tình xóm trọ chuyển trọ và cái kết gặp lại lệ thu mất cái ngàn vàng mối tình đầu ngã rẽ cuộc đời sự thật bất ngờ tình yêu và trái đắng
Nói là chợp mắt nhưng thực ra e không tài nào ngủ được, cứ nghĩ tới chỉ chốc lát nữa thôi được gặp lại nhỏ Linh là e thấy hồi hộp lắm. 2 năm trôi qua không một lần liên lạc, những kỉ niệm đẹp cũng đang dần dần trôi vào quên lãng, ngày đó e giận nhỏ lắm, nhiều lần tự nghĩ chắc do mình yếu kém ở điểm gì nên nhỏ mới như vậy , nghĩ tất cả lời nhỏ nói chỉ là dối lừa….Nhưng bây giờ e gạt hết tất cả sang 1 bên, chỉ cần gặp nhỏ là e sẽ được giải đáp tất cả các đáp án mà e đã suy nghĩ nhiều năm trời không giải như vậy thời gian dần trôi đi, cuối cùng cũng tới cuộc khi đi e vào tắm rửa, râu ria cạo bóng nhẵn,chọn bộ quần áo đẹp nhất, trông chỉnh tề nhất rồi e bắt đầu lên hẹn e ở một quán cafe trên đường Láng, híc hồi đó e cũng không thuộc đường HN mấy, nên tìm mãi mới tới được địa khi gần tới nơi e có nhắn cho nhỏ 1 cái tin bảo là e gần tới nơi rồi,nhỏ bảo e cứ vào trước rồi nhỏ qua xe trước của quán rồi e bước vào bên trong, quán cafe này có 2 tầng, e thích không gian riêng tư nên chọn 1 chỗ ở trên tầng tình chọn 1 chỗ gần ban công nhất để có thể nhìn ra đường và quan sát phía dưới được. -Chị ơi ! Cho em 1 cà phê sữa đá E xin phép được tản mạn 1 tí về tách cà phê sữa đá 😉 . Đây là món uống khoái khẩu của e 🙂 , có 1 câu chuyện như thế này về ly cà phê sữa đá. [ IMG] Cà Phê Café yêu Sữa, cái yêu say đắm, lắng đọng và cô đặc như chính nó. Nó ngắm nghía Sữa, luôn thầm nhủ “Ôi nàng mới ngọt ngào, sóng sánh làm sao. Có nàng, ta sẽ bớt đắng hơn, ta và nàng sẽ hòa quyện vào nhau, tạo nên hương vị cho nhau, vị đắng của ta sẽ hòa tan cùng vị ngọt của nàng. Ta và nàng sẽ thưởng thức thứ tình yêu hòan hảo ấy. Màu da đen nhẻm của ta sẽ được lớp áo vàng óng của nàng che phủ, tạo nên một màu nâu đẹp dẽ, hoàn hảo. Ôi ước chi nàng là của ta!” Café yêu Sữa bao nhiêu, thì ghét Nước đá bấy nhiêu, nó thường lánh xa Nước đá, và thường rủa chàng Nước đá “Ôi thứ quái vật băng giá ghê tởm kia, ngươi làm ta tan chảy, làm vị đắng tuyệt vời của ta cứ tan dần tan dần cho đến khi ta lạt nhách. Ngươi chẳng mảy may có chút lòng thương, ngươi làm nàng Sữa từ sóng sánh ánh vàng chuyển sang trắng nhợt nhạt và bỏng bẻo. Ôi vì sao trên đời lại có thứ quái vật lạnh lùng như ngươi. ” Sữa Sữa ghét Café, nàng thường tìm cách tránh mặt Café, nàng cho rằng Café làm cho màu da nàng không đẹp nữa, nàng vốn đã ghét màu áo vàng óng ánh của mình, thế mà Café còn làm cho nàng trở nên nâu xỉn, và làm đắng nàng, nàng thì ngọt, và nàng không thích hòa tan cái vị ngọt của mình vào vị đắng của yêu Nước đá, Sữa thường bảo với chàng Nước đá “Ôi chàng mới tuyệt vời làm sao, chàng làm cho em tan chảy ra, hòa tan với chàng, làm cho em mát lạnh, làm làn da em trở nên trắng trẻo như thể em đi tắm trắng . Chàng làm cho vị ngọt của em trở nên dịu hơn, dễ thưởng thức hơn.” Nước Đá Chàng Nước đá lạnh lùng chẳng yêu cũng chẳng ghét nàng Sữa, cũng chẳng rỗi hơi đi căm thù lại cậu Café. Bởi cậu biết, có yêu ghét nhau thế nào, rồi cũng có ngày 3 chúng ta sống chung. Chàng cũng muốn nói cho nàng Sữa và cậu Café biết, nhưng bản tính chàng nó lạnh lùng thế, hơn nữa, chàng nghĩ “.Thế nào chả có lúc hai kẻ dở hơi ấy nghĩ ra, thôi thì để họ tự nhận ra tốt hơn là bị dạy bảo .” Café Sữa Đá – Đắng, ngọt, lạnh lùng. Cuộc đời là thế mà, có đắng, có ngọt và có lạnh lùng!!! Ngồi nhâm nhi tách cafe một cách chậm rãi e hướng mắt xuống lòng thấy phía dưới có một người con gái đang từ từ chạy xe tới,ngồi ở trên không thể nhìn thấy rõ được nhưng e có một cảm giác thân quen k tả điện thoại lại có sms, giở ra đọc thì là tin nhắn của nhỏ -Cậu ngồi ở đâu vậy -Tớ ngồi trên tầng 2, mỗi mình thôi Từng tiếc bước chân lên cầu thang vang vọng về phía e,e biết nhỏ đang bước chân mỗi lúc một gần hơn nhưng e vẫn ngồi quay hướng ra ngoài ban công nhìn ngắm xa xăm một cái gì đó, cho tới khi nhỏ tới gần -Đ à E quay người lại, các bác biết lúc đó e chỉ muốn khóc trước mặt nhỏ, hơn 2 năm không gặp , bao biến cố xảy ra, e đã tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nhỏ nữa nhưng ngay bây giờ, nhỏ đang đứng trước mặt e , cố kìm nén cảm xúc e vẫn lạnh lùng nhìn nhỏ -Cậu ngồi đi Lúc này e mới nhìn kĩ nhỏ, vẫn khuôn mặt đó, vẫn đôi mắt , đôi môi mái tóc để xoăn 2 bên nhưng thay vì để mái bằng như hồi trước giờ nhỏ cắt gọn lệch về một da nhỏ vẫn như vậy họa chăng chỉ là pha đôi chút 1 tí của sự chín chắn trưởng môi kia mới chỉ cách đây 2 năm thôi bọn e vẫn vô tư trao cho nhau những nụ hôn thắm thiết, nhưng sao giờ ngồi đối diện mà nó dường như xa xăm quá….4 mắt nhìn nhau một lúc, e cũng có cảm giác hình như nhỏ cũng đang nhớ lại nét mặt của e ngày thì lúc này khác xưa nhiều lắm rồi, chắc nhỏ cũng nhận ra được , trưởng thành hơn, chín chắn hơn , không còn vẻ bề ngoài trẻ con như xưa nữa và còn 1 điều nữa là những tháng ngày sống trong buồn đau cũng như sự buông thả mình đã làm e trông có vẻ lạnh lùng nhỏ cất tiếng hỏi phá tan đi sự tĩnh lặng đó -Cậu tới lâu chưa -Cũng được một lúc thôi, đã lâu lắm rồi chúng mình mới gặp nhau.. -Ừm..cũng lâu lắm rồi…trông cậu khác xưa quá..cậu lớn lên rất nhiều rồi.. -Cậu cũng vậy, trông cậu mặn mà hơn xưa rất nhiều, không còn là nhỏ Linh ngày xưa tớ hay bẹo má nữa rồi… -Vậy sao ? Cậu dạo này như thế nào , ở trên này học có vui không ? -Vui lắm cậu à, từ cái ngày cậu đi tớ sống vẫn bình thường. -Cậu đang trách móc tớ à -Trách móc gì cậu đâu, tớ đâu có quyền gì Nhỏ nhìn thẳng vào mắt e, đôi mắt nhỏ long lanh lên rồi nhỏ hỏi -Thật là cậu sống vẫn bình thường và vui vẻ. -Ừm đúng là như vậy Dường như đây không phải là một câu trả lời nhỏ mong đợi, e nhận thấy rõ sự hụt hẫng ở đôi mắt nhỏ , 1 vẻ đượm buồn bao phủ lên đôi mắt đẹp đó..Bất giác e nói -Nhưng…trước khoảng thời gian vui vẻ đó…là cả 1 quãng ngày tăm tối..cậu có biết đọc lá thư của cậu xong tớ đã cầu mong đó chỉ là một trò đùa, cầu mong chỉ một lát nữa thôi là cậu lại đứng ở trước mặt tớ..cười đùa, nói chuyện vui vẻ..nhưng tất cả, tất cả chỉ là ảo giác.. Nghe e nói xong đôi mắt nhỏ rơm rớm lệ, cũng may trên tầng lúc này cũng không có ai , dường như đây là những giọt nước mắt vì hạnh phúc thì phải, phải chăng đó chính là câu trả lời nhỏ đang muốn được nghe e nói.. -Tớ xin lỗi…nhưng ngày đó…thật ra tớ không thể nào đủ can đảm đứng trước mặt cậu để nói…tớ sợ tớ sẽ không thể nào đủ can đảm để rời xa cậu được.. -Vậy tại sao? tại sao cậu lại rời bỏ tớ trong lúc 2 đứa đang hạnh phúc như vậy ??? Tại sao , cậu có biết lúc đó tớ đau khổ như thế nào không.. -Tớ biết..tớ cũng không khác cậu đâu,lúc đó thật sự tớ không thể làm theo ý muốn của tớ được…tớ muốn những điều tốt đẹp nhất tới với cậu.. Bỗng điện thoại e đổ chuông , mở ra xem thì là Hương đang gọi, k thể không nghe e đành bảo nhỏ đợi e lát rồi ra ngoài -A lô -Anh đang làm gì thế, sao chiều tới giờ không gọi cho e vậy ? -Hì, anh quên mất, sáng e gọi sớm quá làm anh buồn ngủ, mới ngủ dậy đang đi uống nước tí e à. E có mệt không -Êu, anh đi với ai thế, e cũng không mệt lắm -À mấy thằng cùng lớp đó mà e, ngồi uống cốc trà đá nói phét tí ấy mà -Xì , chém gió gì mà thấy lặng yên không à -w -À anh ra chỗ vắng nói chuyện đó, sợ ồn quá e không nghe được. hì hì -Thôi được rồi, thế anh uống đi, nhớ về sớm đó, khi nào về nhớ bảo e đó, e đi sang bà anh nha -Ờ anh biết rùi, pai pai cục kưng nha. Lại chỗ nhỏ, nhìn từ đằng sau , e thấy đôi vai nhỏ của nhỏ cứ khẽ rung theo từng nhịp thở, bất giác sao em muốn đặt tay lên đôi vai nhỏ bé đó vậy, tiến lại gần khẽ chạm lên người nhỏ e bảo -Cậu uống gì không để tớ gọi -Tớ uống gì cũng được, cậu cứ gọi đi Nhớ ngày xưa vào mấy cái quán như thế này nhỏ thích ăn nhất là hoa quả dầm, nên e liền xuống dưới rồi kêu chị chủ hàng làm cốc sinh tố lên để trước bàn, nhỏ nhìn e ngỡ ngàng rồi hỏi -Cậu…vẫn nhớ tớ thích ăn hoa quả dầm à Hơi mỉm cười e gật đầu rồi bảo -Những kí ức về cậu tớ chưa bao giờ quên cả.. Nhỏ cười rồi cầm lấy cốc sinh tố ăn từng miếng một, vẫn kiểu ăn như vậy, nhỏ chọn những miếng dưa hấu mát lạnh cho vào mồm ăn trước, thi thoảng lại múc từng thìa nước dầm rồi nhấp môi có khác chỉ là bây giờ nhỏ không múc cho e ăn nữa thui 🙁 . -Cậu cho tớ biết lí do ngày đó cậu đi mà không nói tớ biết vẫn rất băn khoăn về điều này Nhỏ dừng lại, rồi hơi bối rồi 1 lúc mới nói -Tớ..tớ nghĩ giờ chưa phải lúc thích hợp để nói về chuyện đó..tớ cũng k biết nên nói như thế nào cả..cậu cậu có thể để một thời gian nữa không..dù sao bây giờ mình đã gặp nhau rồi, 1 ngày nào đó tớ nhất định sẽ nói nhưng bây giờ chưa phải lúc 🙁 . -Vậy à, cậu chưa muốn nói cũng được, tớ không ép, nhưng tớ chỉ muốn hỏi là ngày đó cậu đi có phải vì hết tình cảm với tớ không -Không phải đâu, cậu đọc lá thư chắc cũng phải hiểu lòng tớ chứ….đến bây giờ tớ …tớ… vẫn còn.. Chữ còn tuy nhỏ nhưng lọt vào tận trong trái tim e, vậy là không phải nhỏ rời bỏ e vì hết tình cảm, e vui lắm..nhưng bây giờ…e tự hỏi tình cảm của mình bây giờ sẽ như thế nào ??? Vui vì nhỏ vẫn còn tc vs mình, nhưng buồn vì phải biết làm như thế nào bây giờ..khi e đang rất yêu Hương và k muốn làm nàng tổn thương, nhưng…tình cảm với nhỏ Linh bao năm bị chôn tận sâu thẳm trong trái tim bây giờ lại trỗi lên một cách mạnh mẽ…
Giới thiệu Danh sách chương Fan Bình luận Trước tiên cho Tú gửi lời chào tới toàn thể ACE ở box truyện, đọc truyện chùa thì cũng thấy nên đóng góp chút gì cho box, do đó Tú đã quyết tâm thực hiện một tác phẩm đầu tay gửi tới mọi lời nhận xét của mọi người Tú xin ghi nhận,mong mọi người có những lời nhận xét để tú hoàn thành tốt tác đây mời mọi người đọc truyện, trước khi đọc Tú xin giới thiệu đây là một tập truyện có thật về quãng thời sinh viên của Tú, tất nhiên đã là truyện thì cũng sẽ có những chỗ viết hư cấu lên để cho nó phù hợp cũng như hay hơn….Ái Mộ Danh sách tặng bạc Hiện chưa có ai tặng bạc cho truyện này!
chuyện tình xóm trọ